Tám năm rồi.
Cô sinh hoạt gian khổ, thận trọng từng bước.
Một mình mang theo Kiều Dịch vất vả phấn đấu, còn dự định sửa lại án xử cho cha mẹ, tẩy oan trong sạch.
Thế nhưng cho tới bây giờ không ai, sẽ nói với cô như vậy.
Nguyện ý ở cùng một chỗ với cô...
Giống như một người luôn luôn hành tẩu trong bóng đêm, giờ này khắc này, Thẩm Lương Xuyên cho cô một tia ấm áp.
Kiều Luyến nhìn dáng vẻ Thẩm Lương Xuyên như vậy...
Sau đó cô gật mạnh đầu.
Chờ đến khi hai cảm xúc bình phục, Tống Thành được đóng vai trò tài xế,
không nhịn được mở miệng: "Hai vị, hai người vuốt ve an ủi đủ rồi, tôi cũng phải giội một chậu nước lạnh. Đắc tội nhà đầu tư, bộ phim anh
Thẩm, còn quay thế nào?"
Đầu năm nay, nhà đầu tư là đại ca, có quyền lên tiếng tuyệt đối.
Trước mắt thân phận Thẩm Lương Xuyên, chỉ là một ảnh đế, sao chống lại anh ta được?
Một câu, để bầu không khí trong xe, trở nên nặng nề lần nữa.
Một lúc sau, Thẩm Lương Xuyên mới lên tiếng: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, không có chuyện phát sinh, không nên gấp gáp."
Ánh mắt của anh kiên nghị, mang theo lòng tin người thường không có.
Lục Nam Trạch là bá chủ Giang Nam?
Anh câu môi cười một tiếng, đoán chừng người nào cũng chưa nói với Kiều Luyến, anh đã từng kinh đô bá chủ một phương?
Dù hiện tại không có gì cả, anh cũng không e ngại.
-Ba người về tới đoàn làm phim.
Thẩm Lương Xuyên mang Kiều Luyến đi tới khách sạn của anh trước.
Chờ đến khi Tống Thành rời đi, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới ôm eo Kiều Luyến.
Nhưng phát giác từ khi cô nhìn thấy Lục Nam Trạch, hai đầu lông vẫn không cách nào tán đi một chút ưu sầu.
Thẩm Lương Xuyên thở dài, chỉ có thể từng chút từng chút, hôn lấy gương mặt của cô, ý đồ giúp cô buông lỏng.
Ngăn cách giữa hai người, giống như trong lúc vô hình lập tức biến mất.
Kiều Luyến cũng giống như thật sợ hãi, khi anh hôn lên, bỗng nhiên kiễng chân, đáp lại anh...
Củi khô bốc lửa, chỉ cần một chút lửa đó, chậm rãi thiêu đốt.
Sau một trận phát tiết thoải mái, Kiều Luyến vô lực trên giường.
Thẩm Lương Xuyên thì một tay nâng đầu của mình, một cái tay nhẹ nhàng vuốt
ve phía sau lưng cô.
Anh rất có kiên nhẫn, không mở miệng hỏi thăm, cũng không ép cô mở miệng giải thích.
Thế nhưng cuối cùng Kiều Luyến cùng vẫn chậm rãi mở nội tâm ra: " Khi còn
bé, Kiều gia ở Giang Nam, cũng là một đại thế gia. Em, Kiều Y Y, Tôn Lập Nam, còn có Lục Nam Trạch, lại thêm vài thế gia khác, thường xuyên cùng nhau chơi đùa, bời vì tuổi tác tương tự, trong trường học cũng hoành
hành một phương. Lục Nam Trạch bá đạo nhất, cũng có thể nói là nhân vật
lãnh tụ trong chúng em."
"Lục Nam Trạch đối với người khác một
mực ngoan lệ, thế nhưng đối với mấy người chúng em, luôn luôn có mấy
phần thể diện. Thế nhưng về sau... Kiều gia sụp đổ. Em cũng vào một tối
đi học về muộn, gặp thư phòng ba còn mở đèn, đi qua, nghe được ba và mẹ
nói chuyện, bọn họ hoài nghi, sự kiện lần này, là Lục gia giở trò quỷ.
Nhưng không có chứng cứ... Ngày thứ hai, lúc em tan học về nhà, trong
nhà đã nổi lên đại hỏa, cha mẹ táng thân biển lửa, Kiều Dịch vì cứu cha
mẹ, nện đứt một chân."
Kiều Luyến nói đến đây là, trong hốc mắt đã ngậm nước mắt: " Em hoài nghi, cũng là Lục gia giở trò quỷ."
Thẩm Lương Xuyên nghe đến đó, đưa tay ra, sờ lên đầu cô, ánh mắt kiên nghị: " không có chứng cứ, vậy thì qua tìm."
Kiều Luyến gật đầu.
Đúng lúc này, điện thoại di động Thẩm Lương Xuyên vang lên, đối diện truyền
đến tiếng Tống Thành: "Anh Thẩm, hỏng!! Bên đầu tư nói, anh lúc đang ở
đoàn làm phim quay lại vô cớ ra ngoài, bọn họ yêu cầu bỏ cũ thay nam
chính mới!"