Lúc quay phim, kỳ thật có rất nhiều kỹ xảo.
Ví dụ như những lần hôn, còn có một ít hôn thật, nhưng rất nhiều lần đều là nhìn qua kịch liệt, kỳ thật không vươn đầu lưỡi.
Nhưng có vài nam diễn viên, thích chiếm tiện nghi, lúc quay thân mật, tay liền thích động chạm.
Giờ này khắc này, bàn tay Trần Tuấn Kiệt, liền đưa về phía ngực Thi Niệm
Diêu, trong ánh mắt của hắn đen lại. Hơn nữa còn vươn đầu, dự định hôn
lên mặt Thi Niệm Diêu.
Mạc Tây Thừa nhìn thấy, trong lòng bắn ra một cơn giận, nhưng có người ôm bờ vai của anh, mang anh đi tới bên cạnh.
Đạo diễn không nói ngừng, bọn họ vẫn phải diễn, dừng lại, cho dù đạo diễn
không mắng, người khác nhìn lấy, cũng cảm thấy là ngươi có vấn đề.
Mạc Tây Thừa tiến đến bên tai của hắn, không biết nói cái gì, nhìn như thân mật, giống như hai anh em đang nói cái gì, nhưng chỉ có Trần Tuấn Kiệt
biết, Mạc Tây Thừa không nói gì.
Hắn muốn tránh thoát lôi kéo,
qua níu Thi Niệm Diêu lại, nhưng chân Mạc Tây Thừa lại duỗi ra phía
trước, trực tiếp khiến Trần Tuấn Kiệt trượt chân!
Trần Tuấn Kiệt
lảo đảo một cái, nhào về phía trước, đúng lúc này, cũng không biết Thi
Niệm Diêu là vô tình hay cố ý, kinh hô một tiếng: "Khách quan, cẩn
thận!"
Nhưng lúc nói lời này, lại vừa vặn làm rơi đạo cụ trên bàn.
Trần Tuấn Kiệt ngã nhào xuống đất, cũng không có gì, thế nhưng qua một lát sau, trước mặt sao thêm quả táo?
Phốc!
Hắn ta oán hận đụng phải của táo.
Trong nháy mắt táo bị vỡ ra, bắn nước ra người hắn.
Trần Tuấn Kiệt nhất thời cảm thấy một trận ác tâm, muốn đứng lên, thế nhưng
Mạc Tây Thừa lại làm ra bộ muốn tiến lên nâng hắn, một chân dẫm lên bắp
chân của hắn!
Trần Tuấn Kiệt:...!!
Cho nên, hắn là vận rủi gì?!
Đạo diễn đã ở bên kia gầm thét: "Trần Tuấn Kiệt, cậu làm gì vậy? Có thể quay phim hay không!"
Nhân viên chung quanh, cũng đều lặng lẽ cúi đầu, nở nụ cười.
-Bời vì Trần Tuấn Kiệt sai lầm, dẫn đến hiện trường bị làm loạn.
Phải thu dọn sàn nhà, lại phải sửa chữa,
hao phí một chút thời gian.
Cho nên, lúc nhân viên bận rộn, Thi Niệm Diêu liền ở bên cạnh nghỉ ngơi với Mạc Tây Thừa, chờ đợi cảnh kỹ càng.
Trần Tuấn Kiệt thì qua đổi một bộ quần áo.
Một lát sau, đạo diễn hô Mạc Tây Thừa quá giảng bộ phim.
Thi Niệm Diêu nhàn rỗi ở chỗ này.
Bỗng nhiên có người đi tới: " Ai, diễn viên quần chúng kia, cô qua phòng nghỉ bên cạnh chờ một lúc, chỗ này quá lạnh rồi!"
Nói xong còn chỉ cho cô.
Thi Niệm Diêu nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
Đi theo người kia tới phòng nghỉ.
Cô mới vừa vào cửa, cửa phòng liền bỗng nhiên bị đóng lại.
Tròng mắt Thi Niệm Diêu co rụt lại, bỗng nhiên quay đầu, liền thấy Kiều Y Y ngồi trong phòng, đang nhìn cô chằm chằm.
Cảnh tượng này, nhìn qua đúng là kinhhoảng.
Thi Niệm Diêu nhíu mày, muốn mở cửa phòng đi ra ngoài, thế nhưng cửa phòng lại bị khóa từ bên ngoài.
Thi Niệm Diêu sững sờ, quay đầu nhìn về phía Kiều Y Y: " Cô làm gì vậy?"
Kiều Y Y lại nhìn cô chằm chằm: " Cô có biết Kiều Luyến hay không?"
Thi Niệm Diêu nhíu mày.
Cô khẽ gật đầu: "Biết, thế nào?"
Một câu rơi xuống, Kiều Y Y giơ tay lên, đổ một ly nước lạnh lên đầu cô..