Cúp điện thoại, Thi Niệm Diêu đổi quần áo xong.
Một lát sau, quay đầu đưa đồ hóa trang cho người phụ trách, sau đó liền ôm áo lông của Mạc Tây Thừa đi ra.
Mạc Tây Thừa đang ở nơi khác quay cảnh tiếp theo.
Cô liền ôm áo lông, đứng ở bên cạnh quan sát.
Thời điểm Mạc Tây Thừa diễn vai nam chính số hai hào hoa phong nhã.
Hiện tại diễn vai nam chính lại lộ ra khí thế bá đạo.
Thi Niệm Diêu nhìn một chút, không tự chủ nhìn ngây người.
Nam thần thật rất đẹp trai!!!
Nhất là từ bên cạnh nhìn sang, mũi rất cao, hình dáng gương mặt rõ ràng, một đôi con mắt thâm thúy, lộ ra ý vị mê người...
Lại thêm anh vùi đầu vào trong diễn suất, quả thực là diễn cái gì, liền là
cái đó, càng khiến người ta cảm thấy, người trước mặt này, giống như quý công tử cổ đại, toàn thân lộ ra ngạo khí, ngây thơ, còn có một cỗ không cam lòng.
Lúc Mạc Tây Thừa quay cũng không cảm thấy gì.
Thế nhưng khi vừa quay xong, liền phát giác được một đôi mắt sáng lấp lánh, nóng rực nhìn anh ấy chằm chằm.
Mạc Tây Thừa quay đầu, liền thấy Thi Niệm Diêu đứng cách đó không xa, hai
tay nâng cằm, đang nhìn anh, ánh mắt sáng rực, giống như là so với mặt
trời càng sáng rực, để chính anh có chút không được tự nhiên.
Anh nghiêng đầu đi, muốn không chú ý bên c, thế nhưng khi quay cảnh tiếp theo, rõ ràng có chút thoát khỏi bộ phim.
Cho dù đạo diễn rất hài lòng kỹ xảo của anh ấy, thế nhưng chỉ có anh biết, ở bên cạnh có ánh mắt nhìn chằm chằm làm anh có chút chịu không được.
Vả lại...
"Hắt xì!"... Cách đó không xa, Thi Niệm Diêu hắt hơi một cái.
Mạc Tây Thừa hơi sững sờ, nhíu mày.
"Cạch!" Đạo diễn hô, sau đó mở miệng: " Thầy Mạc, hiện tại nam chính không nên
nhíu mày, nên là trạng thái xuân phong đắc ý..."
Lông mày Mạc
Tây Thừa cũng không vì câu nói này mà tán đi, ngược lại làm một thủ thế
tạm dừng với đạo diễn, sau đó đi tới bên cô.
Ở xa, Thi Niệm Diêu thấy Mạc Tây Thừa đi từng bước một tới, sau cùng đứng ở trước mặt của
cô.
Thân hình cao lớn, cao hơn cô trọn vẹn một cái đầu.
Mặc đồ hóa trang, để trái tim người ta đều nhảy loạn.
Thời điểm Thi Niệm Diêu đang miên mang suy nghĩ, đột nhiên trước mặt nhiều hơn một thẻ phòng.
Thi Niệm Diêu sững sờ, chợt cả người trở nên hưng phấn!
Đây là cái gì?
Chẳng lẽ nói... Nam thần để cho cô qua phòng chờ anh ấy?!
Trời ạ...!
Nam thần muốn ngủ cùng cô sao?
Tại thời điểm Thi Niệm Diêu đang bổ não, liền nghe Mạc Tây Thừa chậm rãi mở miệng: " Cô tới phòng của tôi nghỉ ngơi."
Thi Niệm Diêu:... Thì ra, nam thần chỉ để cho cô qua nghỉ ngơi một chút,
không phải là ngủ như ý nghĩ của cô... Loại cảm giác mất mát này là sao
nha?!!!
Thi Niệm Diêu cúi thấp đầu xuống, không cầm thẻ phòng: " Nhưng mà tôi muốn ở đây nhìn anh quay phim."
Mạc Tây Thừa nghe như thế, nhét thẻ phòng vào trong tay cô: " Cô ở đây sẽ ảnh hưởng tới tôi."
Lập tức Thi Niệm Diêu mở to hai mắt không hiểu nhìn anh.
Ảnh hưởng anh ấy? Cô ở đây, sẽ mang rất nhiều phiền phức đến cho anh sao?
Tâm tình Thi Niệm Diêu lập tức mất mát, có chuyện gì càng khó chịu hơn so với việc nam thần nói cô làm ảnh hưởng đến anh chứ?
Cô đón lấy thẻ phòng, nhẹ gật đầu.
Sau đó Mạc Tây Thừa nói với trợ lý cái gì, cô cũng không có nghe tới.
Đi vào phòng Mạc Tây Thừa, Thi Niệm Diêu liền ủ rũ đứng ở đó.
Một lát sau, chuông cửa vang lên, cô hơi sững sờ, lúc này Mạc Tây Thừa còn đang quay phim đâu, ai sẽ tới?