Người giám hộ canh bên cạnh, chỉ có để hai người.
Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến ở bên trong, cậu ta không thể tiến vào.
Cứ như vậy đứng bên ngoài không biết bao lâu, thẳng đến khi Mai Phượng mang theo thức ăn nóng hổi, đi tới trước mặt cậu ta
"Tử Hào, người là sắt, cơm là thép, con ăn chút cơm trước rồi đợi, nếu
không thân thể không chịu nổi, coi như mẹ con tỉnh lại, cũng sẽ đau
lòng." Mai Phượng, để Thẩm Tử Hào hơi sững sờ.
Cậu ta ngẩng đầu: " con đói bụng, bà ấy sẽ đau lòng sao?"
Mai Phượng bị hỏi nghẹn lại, một lúc sau mới mở miệng: "Khẳng định, như thế nào đi nữa, con cũng là miếng thịt trên ngươi bà ấy rơi xuống, sao bà
ấy lại không đau lòng?"
Thẩm Tử Hào liền cúi thấp đầu xuống, nửa ngày nói không nên lời.
Đúng vậy, bà khẳng định là thương cậu ta.
Thẩm Tử Hào ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mai Phượng.
Không biết vì cái gì, bỗng nhiên có mấy lời, không muốn nói với bà ta.
Cậu ta không có cầm đồ ăn kia, ngược lại đi ra ngoài.
Một mình cậu ta, lẳng lặng đi trong bệnh viện.
Lúc này, đã là ba giờ sáng.
Trong bệnh viện không có người, toàn bộ hành lang đều đen kịt.
Lúc này, nơi cửa bỗng nhiên ngừng một chiếc xe, tiếp theo, một người mẹ ôm con trai còn trong tã lót, từ trong xe chạy ra.
Cô ta vừa chạy, vừa khóc: "Nhanh thôi Bảo Bảo, con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện..."
Người cha bên cạnh liền mở miệng: " Em khóc cái gì, con không có sao, chỉ là phát sốt."
"Anh biết cái gì! Hiện tại nó không thoải mái, em nghĩ tới liền khổ sở trong lòng..."
Một đôi vợ chồng, ôm con trai đi qua người cậu ta.
Thẩm Tử Hào quay đầu, sững sờ nhìn bóng lưng bọn họ.
Trong lòng, bỗng nhiên giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt.
Đúng vậy, trên thế giới này, tại sao có thể có người mẹ không yêu con mình?
Hôm nay cậu ta ở trong yến hội, đến cùng là thế nào? Làm sao nói ra những lời kia, để cho bà thương tâm khổ sở?
Trước kia cậu ta đã làm những gì...
Nghĩ tới đây, Thẩm Tử Hào liền đi tới bên cạnh vườn hoa, tìm một ghế đá ngồi xuống.
Cậu ta rất muốn tìm người trò chuyện, thế nhưng lại không biết
tìm ai.
Cầm điện thoại di động lên, ở trong màn đêm, liếc nhìn sổ điện thoại.
Sau đó cậu ta liền phát hiện, chính mình tám năm qua, trôi qua thực con mẹ nó đáng buồn.
Đến giờ này khắc này, thậm chí ngay cả một người bạn có thể thổ lộ cũng không có.
Cậu ta gần như muốn vứt bỏ điện thoại di động xuống, lại chợt nhìn thấy một cái tên: Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn...
Cái tên này, ở buổi tối hôm ấy, liền khiến người ta cảm thấy giống như cuối cùng tìm được một sự ấm áp.
Nhìn thật lâu, Thẩm Tử Hào mới phát hiện, Hạ Noãn Noãn là người đầu tiên cho cậu ta ấm áp trong tám năm qua.
Cậu ta gần như không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp gọi điện thoại qua.
Điện thoại vang trong chốc lát, đối diện mới nghe, truyền đến tiếng mơ màng của Hạ Noãn Noãn: " Alo?"
Lúc này Thẩm Tử Hào mới phản ứng được, hiện tại là hơn nửa đêm.
Cậu ta mím môi, cảm thấy mình thật sự là ngây thơ buồn cười, muốn cúp điện
thoại, thế nhưng giọng của cô, nhu tình như nước, mang theo cảm giác làm cho lòng người ấm áp, cậu ta dừng lại một chút, lúc này mới lên tiếng:
"Cô đang ngủ?"
Hạ Noãn Noãn giống như ngây ra một lúc, sau đó bỗng nhiên kịp phản ứng: "Thẩm tiên sinh?"
"Ừm."
"Anh có chuyện gì sao? Thế nào?"
Thẩm Tử Hào cũng không biết làm sao vậy, liền trực tiếp mở miệng: " Tôi ở bệnh viện, bà ấy giống như, xảy ra chuyện rồi."
Hạ Noãn Noãn dừng một chút: "Bệnh viện nào? Tôi lập tức tới ngay."