Hạ Noãn Noãn cảm thấy sự tình biến hóa quá nhanh, nhanh để cho cô khó tiếp thụ.
Cô nhìn Thẩm Tử Hào chằm chằm, một lúc sau mới bỗng nhiên mở miệng : "Cái này, không được. . ."
Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Tử Hào đã đen.
Hạ Noãn Noãn lại nuốt trở vào, lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi: "Chúng ta như vậy, có thể quá đột ngột hay không?"
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía cô : " Em không muốn gả cho tôi sao?"
Hạ Noãn Noãn sững sờ, vội vàng lắc đầu : " không, tôi. . ."
"Không có không muốn gả, vậy chính là muốn muốn gả cho tôi rồi. Vậy cứ như thế."
Hạ Noãn Noãn: . . . Cô càng không có cách nào phản bác!
Thế nhưng, dạng này cũng quá nhanh!
Tổng cộng thời gian bọn họ gặp mặt, thời gian tiếp xúc, còn không có vượt qua một tháng!
Cô nuốt ngụm nước miếng, "Cái kia, tôi, tôi nghĩ khả
năng anh hiểu lầm rồi. . . Tôi đối với hôn nhân, không phải tùy ý như
vậy. Tôi không nghĩ, anh bời vì con, mà muốn cuộc hôn nhân này, tôi. .
."
"Ừm, vừa vặn, tôi cũng không phải người rất tùy tiện. Đã cùng em kết hôn, khẳng định là suy nghĩ kỹ."
Hạ Noãn Noãn: . . .
Hạ Noãn Noãn mở miệng nói chuyện nhiều lần, đều bị Thẩm Tử Hào làm nghẹn trở về.
Thế nhưng cô mang tâm lý hoang mang rối loạn, luôn cảm thấy chuyện này, giống như là lạ ở chỗ nào.
Còn không có yêu đương, liền kết hôn. . . Cái tiết tấu này, có thể quá nhanh hay không!
Hạ Noãn Noãn mở to hai mắt nhìn, bộ dáng đáng yêu vô cùng, để cho người ta không nhịn được vươn tay, xoa đầu của cô.
Thẩm Tử Hào khắc chế dục vọng của mình, vốn là nhất
thời xúc động muốn kết hôn, thế nhưng không biết vì cái gì, càng đi vè
nhà, thì càng xác định lòng mình.
Kỳ thật, mỗi ngày đều có thể nhìn cô như vậy, cũng rất tốt, không phải sao?
Dù sao, cậu ta cũng đến tuổi kết hôn, Mai Phượng cũng thúc giục nhiều lần.
Hiện tại Thẩm gia có mỗi cậu ta, bọn họ muốn sinh đời sau cũng rất tốt.
Hiện tại tốt, con cũng có rồi !
Nghĩ tới đây, Thẩm Tử Hào liền mím
môi, nở nụ cười.
Cậu ta quay đầu lần nữa, nhìn về phía Hạ Noãn Noãn, sau đó hỏi thăm: "Em là người ở đâu?"
Hạ Noãn Noãn mở miệng : " Chiết Giang Hàng Châu."
Người Chiết Giang a. . .
Đối với câu trả lời này, Thẩm Tử Hào rất hài lòng.
Bời vì, ở trong ấn tượng của cậu ta, cũng chỉ có vùng sông nước Giang Nam có thể sinh ra cô gái dịu dàng như Hạ Noãn Noãn,
nhu tình như nước.
Tướng mạo cô cũng là loại mảnh mai, để cho người ta không nhịn được quan tâm.
Thế nhưng trên thực tế sau khi tiếp xúc, liền có thể phát hiện, cô gái này, cũng không có nhìn qua yếu ớt như vậy.
Ở sáng chói, cô cự tuyệt người khác yêu cầu, bị đánh
thảm như vậy, lại không rên một tiếng, cũng có thể thấy được, thực chất
bên trong cô, cũng là một người kiêu ngạo.
Thẩm Tử Hào nghĩ tới đây, nhất thời cảm thấy Hạ Noãn Noãn rất hợp khẩu vị của mình.
"Vậy giấy tờ mang theo người sao?"
Hạ Noãn Noãn còn đần độn chưa kịp phản ứng, nghe nói
như thế thuận miệng trả lời: "Mang theo, chứng minh thư của tôi cũng đều tùy thời mang theo."
Thẩm Tử Hào khẽ gật đầu: "Vậy dễ dàng hơn rồi."
Cậu ta nhìn xuống thời gian : " Vậy chúng ta còn kịp."
Xe càng nhanh hơn một chút, rất nhanh, đã rẽ vào một biệt thự giàu có.
Cái địa phương này, chung quanh chỉ có một ngôi biệt thự như thế, chung quanh đại viện cao cường, có bảo an của mình.
Hạ Noãn Noãn mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy biệt thự giống như cung điện, không tự chủ siết chặt nắm tay.
Cô là lần đầu tiên, đi tới hào hoa thế này.