Hạ Noãn Noãn có chút câu nệ xuống xe, theo Thẩm Tử Hào vào trong phòng khách.
Đồng thời dùng khóe mắt đánh giá chung quanh, không dám xem xét bốn phía, để cho mình lộ ra không có kiến thức.
Thế nhưng, khi tiến vào phòng khách, chỉnh tề nhìn lên mặt đất, đều có phản xạ, cô có chút không dám vào cửa.
Đi theo Thẩm Tử Hào, đi tới bên cạnh giá để giày, nhìn cậu ta đổi giày, Hạ Noãn Noãn đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Thẩm Tử Hào tùy tiện đá rơi giày, đổi lại dép lê, đang định đi vào bên
trong, chợt ý thức được bên người không có người, quay đầu, nghi ngờ
nhìn về phía cô.
Hạ Noãn Noãn lập tức mở miệng: "Thẩm, Thẩm tiên sinh, muốn, muốn đổi giày sao?"
Thẩm Tử Hào giật mình, lập tức gọi giúp việc: "Thím Trương, thím Trương!"
Một phụ nữ trung niên nghe được tiếng gọi, lập tức đi ra: "Thiếu gia, thế nào?"
Thẩm Tử Hào chỉ Hạ Noãn Noãn: " Cho Hạ tiểu thư đôi dép."
Thím Trương nhìn về phía Hạ Noãn Noãn, khẽ gật đầu, "Vâng."
Sau đó, nhanh chóng tìm được một đôi duy nhất, đưa cho cô.
Hạ Noãn Noãn đổi lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn cảm giác, có chút đè nén không thở nổi.
Cô luôn cảm thấy, biệt thự xa hoa như thế, hẳn là thấy trên TV.
Cô từ nhỏ đến lớn, cuộc sống hoàn cảnh chỉ có trường học, sau khi tốt
nghiệp làm làm việc, đều là người bình thường, cuộc sống bình thường.
Xem như qua nhà dì Hạ Diệp Hoa, cũng chỉ là một nhà có 3 tầng.
Thế nhưng nơi này... Hoàn toàn là cung điện lớn!
Cô nuốt ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tử Hào lần nữa.
Lần đầu tiên ý thức được, giữa hai người bọn họ có bao nhiêu chênh lệch.
Hạ Noãn Noãn cúi thấp đầu xuống, tiến lên một bước: " Thẩm, Thẩm tiên sinh..."
Thẩm Tử Hào căn bản cũng không để ý tới cô, chỉ là mở miệng nói: "Em ở chỗ
này chờ một chút, tôi đi lấy thẻ căn cước và hộ khẩu."
Hạ Noãn Noãn:...
Cô đột nhiên, đối với hôn nhân này, sinh ra sợ hãi không biết làm sao?
Nghĩ đến nếu như sau khi kết hôn, phải vào ở
nơi xa lạ như thế, trong lòng của cô lo sợ bất an.
Thế nhưng ngẩng đầu lên, liền phát hiện Thẩm Tử Hào đã đi hai bước, biến mất tại góc rẽ.
Cô muốn theo sau, thế nhưng khi đi qua, liền phát hiện nơi đó đã không có người, đoán chừng là lên lầu.
Hạ Noãn Noãn đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Dưới chân cũng giống như là không biết giẫm ở đâu, mặt đất sạch sẽ như vậy, để cho cô cảm giác không chỗ đặt chân.
Đang xoắn xuýt, nghe được một giọng nữ truyền tới: " Tử Hào trở về rồi hả?"
"Đúng vậy, phu nhân, thiếu gia còn mang một cô gái về."
"Cô gái?" Giọng nghi ngờ truyền tới, để Hạ Noãn Noãn vội vàng đứng thẳng
người, cung kính nhìn về phía trước, chỉ thấy Mai Phượng mặc một bộ quần áo màu vàng ở nhà, giống như một quý phu nhân, đi tới.
Bà ta nhìn thấy Hạ Noãn Noãn, hơi sững sờ: " Cô là?"
Hạ Noãn Noãn muốn nói chuyện, Mai Phượng lại mở miệng: " À, bạn của Tử Hào."
Nói đến đây, bà ta nhíu mày: "Lần trước Tử Hào mang về, không phải cô."
Nghe nói như thế, Hạ Noãn Noãn hơi sững sờ!
Cô không hiểu nhìn Mai Phượng, chỉ thấy bà ta giống như mê hoặc một chút,
sau đó mới mở miệng cười: "Nếu là bạn Tử Hào, vậy tới phòng khách ngồi
một chút. Thím Trương, mau rót nước cho vị tiểu thư này."
Thái độ ôn hòa này, để Hạ Noãn Noãn cúi đầu.
Cô nhìn chằm chằm mũi giày của mình, mở miệng nói: "Không, không cần, cháu, cháu ở chỗ này chờ anh ấy."