Hạ Noãn Noãn vội vàng đứng lên: " Tôi tôi đưa anh đi."
Hai người đi ra khỏi nhà, Hạ Noãn Noãn nhìn Thẩm Tử Hào: " Thẩm tiên sinh..."
"Chúng ta sắp kết hôn, em cũng đừng luôn luôn gọi Thẩm tiên sinh như vậy, về
sau tôi gọi em là Noãn Noãn, em gọi tôi Tử Hào đi." Thẩm Tử Hào mở miệng nói.
Hạ Noãn Noãn sững sờ, rủ mắt xuống, khẽ gật đầu: " Được, Tử Hào."
Tử Hào...
Hai chữ, quả thực là bị cô gọi lên nhu tình như nước.
Ánh mắt Thẩm Tử Hào trầm xuống, khẽ gật đầu.
Sau khi lên xe, trực tiếp khởi động xe, đi ra ngoài.
Hạ Noãn Noãn nhìn bóng lưng xe, cả người có chút mất mát.
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy, cuộc hôn nhân này, tới không chân thật như thế.
Ngay lúc đang nghi ngờ, chỉ thấy xe bỗng nhiên quay trở về.
Hạ Noãn Noãn sững sờ, chỉ thấy Thẩm Tử Hào hạ cửa sổ xe xuống, cậu ta ho
khan một tiếng, hơi có chút lúng túng mở miệng: "Cái kia, tôi không có
nói qua yêu đương, cũng không biết con gái thích gì, em có muốn, gửi tin nhắn với tôi không."
Ánh mắt Hạ Noãn Noãn sáng lên, lập tức gật đầu.
Thẩm Tử Hào lại mở miệng: "Vậy ta, sáng sớm ngày mai tới đón em."
Hạ Noãn Noãn lại gật đầu một cái.
Sự mê mang, khiếp đảm, sợ hãi với hào môn thế gia, tại thời khắc này, hoàn toàn biến mất.
Cô thích Thẩm Tử Hào, đã như vậy, có cố kỵ gì nữa?
Thẩm Tử Hào nói xong ngắm câu nói này, lại khẽ gật đầu lần nữa, khởi động xe.
Thông qua kính chiếu hậu, cậu ta có thể nhìn thấy Hạ Noãn Noãn một mực đứng ở cửa.
Thân thể đơn bạc, lộ ra yếu ớt như vậy, để anh ta bắt đầu sinh ra một loại ý muốn bảo hộ.
Khóe môi Thẩm Tử Hào tràn ra một ý cười, buông con ngươi.
Đối với trận hôn nhân này, không khỏi tràn ngập chờ mong.
-
Hạ Noãn Noãn đứng yên ở cửa thật lâu, thẳng đến sau cùng, không nhìn thấy
chiếc xe kia, lúc này mới quay người, tiến vào trong phòng khách.
Mới vừa vào trong phòng khách, chỉ thấy Hạ Diệp Hoa tiếp tục hỏi thăm Kiều
Luyến: "Các con vừa mới làm gì? Xe ngừng ở bên ngoài, hơn một tiếng lận. Làm gì lâu như vậy..."
Kiều
Luyến:...
Kiều Luyến kéo ra khóe miệng, một giờ tính là gì?
Nếu như không phải bảo vệ tới, kích thích Thẩm Lương Xuyên... Chỉ sợ hai giờ đều vào không được!
Nhưng là lời này, có thể nói sao?
Cô thật sự là cực kỳ xấu hổ!
Thế là liền nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Mẹ, đây đều là do Thẩm Lương Xuyên..."
Sau đó, liền nhíu mày với Thẩm Lương Xuyên, giữa lông mày lộ ra một loại cảm xúc: Anh gây họa, Để anh giải thích!
Hạ Diệp Hoa liền nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Chuyện gì xảy ra a?"
Thẩm Lương Xuyên nói chuyện không có đỏ mặt: "À, nhận được một cuộc điện thoại quan trọng."
Kiều Luyến:... Cái này cũng được!
Hạ Diệp Hoa chỉ lắc đầu: "Đã đến ngoài cửa, lần sau con muốn nghe, thì để
tiểu Kiều vào trong nhà trước, con nghe máy, tiểu Kiều lại phải chờ con
hơn một tiếng lận, rất nhàm chán."
Thẩm Lương Xuyên:...
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến ho khan một tiếng, "Đúng đấy, anh lớn thế rồi, nhận cú điện thoại còn muốn em ở cùng!"
Thẩm Lương Xuyên giống như cười mà không phải cười: "Cú điện thoại này, nhất định phải có em, nếu không sao anh nghe tiếp?"
Kiều Luyến cắn môi, trực tiếp nói theo: " Anh dùng tay của anh nghe, em có làm được cái gì?"
Thẩm Lương Xuyên tiếp tục khiêu mi: "Vậy anh cưới bà xã làm gì?"
Hạ Diệp Hoa:... Sao chuyện nghe, lại dính líu tới chuyện cưới bà xã?
Sao bà lại cảm giác, thế giới người trẻ tuổi, nghe không hiểu?