Kiều Luyến vội vàng tiến lên một bước, mở miệng nói: "Chuyện trên mạng..."
"Anh đã biết." Mặt Thẩm Lương Xuyên không biểu tình,
mang theo trấn định, giống như không có chuyện gì lớn nhìn cô: " Em thấy thế nào?"
Kiều Luyến nhất thời cắn môi.
Cô biết, ý của những lời này, là hỏi thăm cô muốn công khai hay không.
Trước đó, cô một mực gạt công chúng, sợ bị Lục Nam Trạch phát hiện cô tồn tại.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đã phát hiện cô.
Kiều Luyến cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên : "Vậy thì, công khai đi."
-
Nói là muốn công khai, nhưng một số công tác chuẩn bị vẫn phải làm.
Người đại diện của Thẩm Lương Xuyên, Tống Thành lập
tức dùng mạng xã hội, ban bố tin tức: Nhằm vào tin đồn Thẩm ảnh đế vượt
quá giới hạn, bọn họ sẽ tổ chức họp báo vào hai ngày sau, đến lúc đó,
mọi người nhất định phải trình diện.
Tin tức này vừa ra, toàn bộ Internet oanh tạc lần nữa.
Người nào không biết, từ khi Thẩm Lương Xuyên tiến
vào vòng tròn này, cũng rất ít tại xuất hiện trước công chúng, càng
không thích lên tiết mục giải trí gì, làm người khiêm tốn, dẫn đến nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối anh mang theo một loại cảm giác thần bí.
Nhưng bây giờ, Thẩm ảnh đế lại muốn trực diện truyền thông!
Vì để kết cục cuối cùng, càng ít người ta biết, cho
nên Vong Xuyên và Thẩm Lương Xuyên, cho đến trước mắt, cũng không giải
thích gì với những chuyện này.
Bọn họ tùy ý mọi chuyện lên men, đợi đến cuối cùng,
chân tướng rõ ràng, mới có thể phản ứng dây chuyền nổ tung, gây nên dư
luận ủng hộ càng lớn.
Bộ dạng này, đối với phát triển tương lai của Thẩm Lương Xuyên, cũng rất có ích lợi.
Chuyện này, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua là một chuyện nhỏ.
Cho nên, khi ăn cơm tối, lên lầu lần nữa, hai người
tắm xong, nằm ở trên giường, Kiều Luyến còn có tâm tình đùa giỡn anh:
"Thẩm ảnh đế, tối nay, còn gọi điện thoại sao?"
Chuyện gọi điện thoại, cô còn muốn cười anh cả một đời!
Thẩm Lương Xuyên khẽ ngước mắt, một lúc sau mới bỗng nhiên mở miệng: "Đương nhiên, gọi."
Lời này rơi xuống, liền trực tiếp xoay người, đặt Kiều Luyến ở dưới thân.
Kiều Luyến lập tức vươn cánh tay, cự tuyệt anh : "
Thế nhưng, phu
nhân anh biết, có tức giận hay không, dù sao em là tiểu
tam mà."
Một câu rơi xuống, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm
xuống : "Ồ, thì ra em thích đóng vai. Vậy em biết, nhiệm vụ tiểu tam là
cái gì không?"
"Cái gì?"
"Lấy lòng ông chủ."
"..."
Cho nên đến cuối cùng, Kiều Luyến tự mình đào hố, chôn mình xuống sao?
Thẩm ảnh đế rõ ràng tối nay không có ý này, thế nhưng đến cuối cùng... Chịu khổ bị liên lụy là mình!
-
Sáng sớm hôm sau, Kiều Luyến liền rời giường thật sớm, chạy sang phòng Hạ Noãn Noãn, tìm quần áo cho cô.
Dù sao hôm nay qua lĩnh chứng, bọn họ phải chụp ảnh, không thể mặc quá tùy tiện.
Chẳng qua Kiều Luyến đã thấy vành mắt Hạ Noãn Noãn có chút đen, tinh thần cả người, cũng có chút hoảng hốt.
Kiều Luyến hỏi thăm: "Noãn Noãn, thân thể em không thoải mái sao?"
Hạ Noãn Noãn lập tức lắc đầu, cô nuốt ngụm nước
miếng, lúc này mới khẩn trương nhìn về phía Kiều Luyến : "Luyến Luyến,
chị nói, tôi thật sự phải kết hôn sao?"
Đây là hoảng sợ trước hôn nhân sao?
Kiều Luyến không nhịn được liền cười.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, ngày chính mình và Thẩm Lương Xuyên lĩnh chứng...
Lúc đó cô, toàn bộ hành trình đều là trạng thái mơ màng.
Bị Tống Thành dẫn đi, giống như một cô vợ nhỏ, đi
theo Thẩm Lương Xuyên chụp hình, sau đó làm đăng ký kết hôn, cô còn chưa có lấy lại tinh thần.