Mai Phượng tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Cái Thẩm Tử Hào này, coi mình trở thành cái gì rồi?
Chuyện ăn cơm không tìm bà ta, làm việc liền tìm bà ta!
Nhưng hết lần này tới lần khác, cái gì bà ta cũng không thể nói!
Đến sau cùng, chỉ có thể mở miệng: "Hai con đã lĩnh chứng, như vậy buổi tối khi con về nhà, cũng mang Noãn Noãn về nhà. Ta sẽ chuẩn bị phòng."
"Cái này... Cha không thích Noãn Noãn, con sợ đi qua náo loạn. Vừa vặn mẹ
con nói, Thẩm gia có chỗ, Noãn Noãn tạm thời ở bên này đi."
Mai Phượng:...
Con dâu ở nhà Hạ Diệp Hoa, như vậy sao Thẩm Tử Hào về nhà ở!
Cái Hạ Diệp Hoa này, quả thực là tính toán thật hay!!
Dùng một đứa con dâu, liền buộc Thẩm Tử Hào lại rồi!
Vẻ mặtMai Phượng lạnh lùng.
Tối hôm đó, quả nhiên Thẩm Tử Hào không có về nhà.
Sáng sớm hôm sau gọi điện thoại tới, nói là hôm qua cùng cha vợ uống nhiều quá, trực tiếp nghỉ ngơi bên kia.
Mai Phượng vô cùng tức giận, muốn kêu Thẩm Tử Hào về nhà, thế nhưng Thẩm Tu cũng không hé miệng, trong lúc nhất thời gấp đến độ không được.
-
Thẩm Tử Hào ở tại biệt thự Thẩm gia, cao hứng nhất, không ai qua được Hạ Diệp Hoa.
Cả ngày khóe miệng đều cười toe toét, liền không có khép lại.
Nhưng bởi vì thân thể bà còn không có khôi phục tốt, cho nên liền phái thím
Lý và Hạ Noãn Noãn, mang cha mẹ Hạ Noãn Noãn tới chỗ ở.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Kiều Luyến nghĩ đến, hôm nay hình như là thời gian Tống Thành tổ chức buổi họp báo.
Thẩm Lương Xuyên bời vì còn có một cuộc hội nghị buổi sáng, cho nên sớm đi
ra ngoài, hai người đã hẹn trực tiếp gặp mặt ở buổi họp báo ký giả.
Cô rời giường, rửa mặt, trang điểm xong, đi ra ngoài lại nghe được Thẩm Tử Hào đứng trên ban công, đưa lưng về phía gian phòng, gọi cho Mai
Phượng.
Giọng nói kia, mang theo ý vị nũng nịu: " Con biết, dì
cứ yên tâm đi, dì Mai, dì quá dài dòng, khẳng định buổi tối hôm nay con
sẽ trở về..."
Kiều Luyến vốn không để ý, thế nhưng vừa nghiêng
đầu, lại nhìn thấy Hạ Diệp Hoa đứng cách đó không xa, hẳn là cũng nghe
thấy lời của Thẩm Tử Hào, một mặt mất mát xoay người rời đi, bà
vịn gậy, chật vật lên lầu, sau đó tiến vào phòng ngủ của mình.
Tâm Kiều Luyến nhất thời bị nắm chặt.
Cô nhíu lông mày, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tử Hào cúp điện thoại đi tới,
buổi tối hôm qua hẳn là cậu ta đã uống nhiều quá, cho nên giờ phút này
nhíu mày, hơi nhức đầu.
Trên bàn trà bày biện bát canh giải rượu mà Hạ Diệp Hoa vừa bưng tới.
Kiều Luyến không được nhịn chỉ lên bàn trà, mở miệng nói với Thẩm Tử Hào: "Đây là sáng sớm mẹ nấu cho cậu, mau uống đi."
Thẩm Tử Hào sững sờ.
Kiều Luyến tiếp tục mở miệng: "Có ít người, quan tâm người khác đều là hành
động, mà có ít người, cũng sẽ chỉ trên lời nói. Thẩm Tử Hào, cậu cũng là người lớn, cũng nên phân chia người tốt và người xấu. Sao cậu không suy nghĩ, Noãn Noãn vì sao không nguyện ý để cậu qua Thẩm gia ở?"
Thẩm Tử Hào sững sờ, chợt sắc mặt lạnh xuống: "Ngươi có ý gì?"
Kiều Luyến cười lạnh: " Ý trên mặt chữ. Trước kia Noãn Noãn chưa từng qua
nhà cậu, thế nhưng lần trước đi qua trở về, cậu biết tâm tình Noãn Noãn
mấy ngày nay sao không? Tôi thấy cô ấy luôn lo lắng, giống như rất sợ
hãi. Nhà các ngừoi, có đồ vật gì, khiến cô ấy sợ hãi đây?"
Thẩm
Tử Hào hừ lạnh: " Cô đừng ở chỗ này châm ngòi ly gián! Mà tôi cho cô
biết, có thời gian quản nhiều chuyện của tôi, không bằng quan tâm chính
mình nhiều hơn!"
Kiều Luyến bị lời nói không hiểu: "Tôi thế nào?"
"Thế nào? Vong Xuyên là tiểu tam anh tôi, đang là tin nóng trên mạng! Đừng nói cho tôi là cô không biết!"