Hạ Noãn Noãn trực tiếp bị choáng váng.
Thẩm Tử Hào gọi Mai Phượng là dì Mai, lúc trước giới thiệu cho cô cũng cũng gọi là dì Mai.
Cô thân là vợ Thẩm Tử Hào, đương nhiên pahir theo Thẩm Tử Hào.
Cho nên lúc này mới mở miệng gọi dì Mai với Mai Phượng.
Nhưng bây giờ... Thẩm Tu lại muốn để cho cô gọi mẹ sao?
Nhưng, trên pháp luật, Mai Phượng đích thật là mẹ của Thẩm Tử Hào.
Mà bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt.
Huống hồ Mai Phượng gả cho Thẩm Tu, Thẩm Tử Hào đã mười lăm mười sáu tuổi rồi!
Thẩm Tu không có cách nào cưỡng chế yêu cầu Thẩm Tử Hào đến gọi mẹ, cái này hiện tại...
Hạ Noãn Noãn quả thực là tình thế khó xử.
Cô và Mai Phượng lại không quen, Mai Phượng là dạng người gì, cô cũng không hiểu.
Thế nhưng, không gọi mẹ, sẽ chọc đến cha chồng, gọi mẹ, có lẽ đắc tội ông xã!
Cái Thẩm Tu này, vừa xuống đã cho cô một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Hạ Noãn Noãn động môi, muốn nói điều gì, Mai Phượng đã tiến lên một bước: " Được rồi, ta chính là mẹ kế, gọi gì cũng được? Đồ ăn đã dọn bên kia,
chúng ta qua ăn cơm đi!"
Thẩm Tu nghe nói như thế, liền nhíu mày, trực tiếp khiển trách: "Mẹ kế cũng là mẹ, về sau trong nhà gọi bà là
mẹ, dì Mai là ai dạy con?"
Lời này rơi xuống, che mắt lần nữa!
Lần thứ nhất gặp cha chồng, dù biết rõ cha chồng không thích cô, thế nhưng
ngay trước cha mẹ của cô, tại sao phải giáo huấn cô như thế?
Cô
cắn môi, muốn nói điều gì, liền nghe thấy cha Hạ mở miệng: "Ôi trời ông
này, lời này của ông là sai, Noãn Noãn gọi gì, sao do ông bắt được!"
Lời nói kia mang theo thân mật, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy phản cảm.
Thẩm Tu nhìn về phía cha Hạ: Vậy ông nói do ai định?"
"Tử Hào! Noãn Noãn là vợ Tử Hào, đương nhiên phải nghe Tử Hào rồi."
Thẩm Tu lập tức nhíu lông mày: " Theo lý thuyết Tử Hào cũng phải gọi Mai Phượng là mẹ."
Cha Hạ mở miệng cười: "Đúng vậy, đứa nhỏ Tử Hào này, rất không biết lễ phép rồi! Đợi lát nữa thấy nó, tôi nói với nó một chút."
Một câu, đáp
lại Thẩm Tu!
Ông không phải nói Noãn Noãn nhà tôi không hiểu chuyện sao? Như vậy Noãn
Noãn nhà tôi gọi cái gì, còn không phải do Tử Hào ông dạy sao?
Một lời giao đấu, cứ qua lại như vậy.
Thẩm Tu không nói, ho khan một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Mai Phượng: "Đồ ăn chuẩn bị xong chưa?"
Mai Phượng lập tức mở miệng cười: "Tôi đi xem một chút, mấy người nói chuyện trước đi."
Sau đó, tìm người tới, châm trà cho bọn họ.
Dùng cụ trà của Thẩm gia, đều có một phong cách riêng, nhưng bên ngoài giống như không giống nhau lắm.
Nhìn mấy thứ đó, Hạ Noãn Noãn khẩn trương nhìn về phía mình cha mẹ.
Cha Hạ và mẹ Hạ cũng là một mặt căng cứng, nhìn qua rườm rà, sợ mình xấu
mặt để con gái hổ thẹn, thế là cha Hạ trực tiếp mở miệng: "Nhà chúng tôi trước khi ăn cơm không uống trà!
Mẹ Hạ nghe nói như thế, trực tiếp nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Noãn Noãn ở bên cạnh nhìn lấy, cảm thấy lòng rất chua xót.
Cha luôn luôn thích những thứ này, nhưng bây giờ vì cô...
Vụ hôn nhân này, thật sự đúng sao?
Đang tự hỏi, Thẩm Tu liền tiếp tục mở miệng: "Hai đứa bé nhận chứng, như vậy chuyện hôn lễ này, cũng phải nói lại rồi."
Cha Hạ lập tức gật đầu: "Đúng, lần này hai chúng tôi chạy tới, chính là vì chuyện này, không biết mấy người chuẩn bị xử lý hôn lễ lúc nào?"
Thẩm Tu ho khan một tiếng: " bọn họ lĩnh chứng quá mau, để chúng ta một chút chuẩn bị cũng không có."
Một câu rơi xuống, sắc mặt ba Hạ cứng đờ.