Trong bệnh viện, bên ngoài phòng giải phẫu.
Hạ Diệp Hoa nhíu mày, lo lắng ở bên ngoài đi tới đi lui.
Kiều Luyến thì cúi thấp đầu, ngồi ở trên ghế dài trong hành lang, ánh mắt
nhìn chằm chằm phía trước, nhưng lại trống rỗng mờ mịt, giống như không
có tiêu cự.
Bác sĩ nhanh chóng đi ra.
Lúc này Kiều Luyến mới giống như tìm được người đáng tin cậy, mãnh liệt đứng lên, vọt tới trước mặt ông.
Bác sĩ mở miệng: "Không có chuyện gì, chỉ là mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi
thật tốt là được, vết thương trên trán, chúng tôi đã băng bó kỹ."
Nghe thấy không có việc lớn gì, chỉ là bị thương ngoài da, lúc này Kiều Luyến mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là Thẩm Lương Xuyên chưa có tỉnh lại, trước hết bọn họ chuyển dời đến phòng bệnh VIP.
Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên trắng bệch, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, mặt không có chút máu.
Hạ Diệp Hoa thì ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh, vỗ ngực của mình, rõ ràng có chút không thoải mái.
Kiều Luyến vội vàng tiến lên một bước, đỡ Hạ Diệp Hoa: "Mẹ, mẹ thế nào?"
Hạ Diệp Hoa thở dài nhẹ nhõm: "Không có chuyện gì, chỉ là có chút hoảng hốt."
Kiều Luyến vội vàng vịn bà nằm xuống ghế sofa: "Con đi mua bữa sáng trở về."
Hạ Diệp Hoa liền gật đầu.
Kiều Luyến đi ra cửa phòng bệnh, đang muốn qua cửa hàng đồ ăn sáng, liền chợt thấy phía trước có một đám người, chạy thẳng tới!
Những người kia, từng người khiêng camera, cầm máy ảnh, khi nhìn thấy Kiều Luyến, liền giống như sói gặp dê, con mắt phát sáng!
"Thẩm phu nhân, xin hỏi Thẩm ảnh đế bị thương như thế nào?"
"Thẩm phu nhân, xin hỏi chuyện tòa nhà tám năm trước sụp đổ, cô chính là người nhà họ sao?"
"Thẩm phu nhân, xin hỏi bây giờ cô sống thư thái như vậy, là bởi vì năm đó cha mẹ cô chuyển tiền tài đi sao?""Thẩm phu nhân, Thẩm ảnh đế biết thân phận của cô sao? Cô đang giấu giếm anh ấy? Hay là anh ấy và cô cùng thông đồng làm bậy?"
"Xin hỏi, thân thể Thẩm ảnh đế có tiền như vậy, không phải là bởi vì năm đó nhà các cô giấu tiền đi chứ?"
Từng vấn đề sắc bén, trực tiếp đập tới.
Đập Kiều Luyến không biết làm sao!
Cô nhíu lông mày,
trực tiếp mở miệng: "Chuyện nhà chúng tôi, không có quan hệ tới Thẩm Lương Xuyên!"
"Vậy có quan hệ với ai? Anh ấy biết thân phận của cô sao? Anh ấy biết, cha
mẹ cô năm đó làm ra loại chuyện bẩn thỉu lương tâm vậy sao?"
Đôi mắt Kiều Luyến trực tiếp đỏ lên: "Cha mẹ tôi đã chết, mời các vị miệng dưới lưu tình!"
"Bọn họ chết rồi, thế nhưng những tổn thương mà họ gây ra làm sao bây giờ?
Thẩm phu nhân cân nhắc qua chưa? Nhiều năm như vậy, cô cũng chưa từng có trở về, chưa từng nghĩ muốn đền bù tổn thất cho bọn họ sao?"
Kiều Luyến bị nghẹn: "Tôi không có..."
"Vậy tại sao cô không quay về, cho bọn họ một công đạo?"
Kiều Luyến cắn môi: " Tôi không có tiền..."
"Không có tiền? Cô bây giờ và vợ chồng với Thẩm ảnh đế, không phải cô có tiền
sao? Cô cảm giác chúng tôi tin sao? Hay là Thẩm ảnh đế không muốn cho cô tiền? Hoặc là, Thẩm ảnh đế cũng không có tiền?"
Vấn đề của các ký giả vấn đề, càng ngày càng sắc bén, để Kiều Luyến hoàn toàn chống đỡ không được.
Cô nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm đám người trước mặt: " Hiện tại là
chuyện nhà tôi, sao các người cứ luôn nhắc tới Thẩm Lương Xuyên?"
"Thẩm phu nhân, cho nên bây giờ cô là thẹn quá thành giận sao?"
Kiều Luyến quả thực là im lặng!
Cô còn muốn nói điều gì, liền nghe có người nói ra: "Nơi này là bệnh viện, cần yên tĩnh, mấy người cứ để đám ký giả này đi vào hay sao?"
Mọi người quay đầu, liền thấy Thẩm Tử Hào mang theo mấy bảo vệ, đi nhanh tới.