Lời này vừa nói, nhân viên nhất thời sững sờ.
Cô ta nhíu lông mày, nhìn Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên dù bận vẫn ung dung ngồi đó, chậm
rãi mở miệng: "Tôi muốn xây tòa nhà, xử lý chuyện của công ty Kiều thị
năm đó, đoán chừng người cả nước chú ý cũng không ít, tất cả hành vi của tôi, đều đi con đường hợp pháp, xin hỏi, mấy người lấy lý do gì mà
không chấp nhận tư chất của chúng tôi? Nếu như bộ trưởng không ở đây,
như vậy tôi cũng chỉ có thể phát động ký giả giúp tôi tìm xem ông ta ở
đâu."
Hiện tại, anh đến đây bàn chuyện tòa nhà, đã trở thành chú ý của mọi người.
Cái công trình kí, khu vực vô cùng tốt.
Thế nhưng nhiều năm như vậy, từ xưa tới nay, chưa từng có ai ra tay tiếp nhận.
Hiện tại, cuối cùng có người muốn ra tay, không nói tới đám phóng viên, đến chính phủ Tô Châu, đều có phần quan tâm kỹ càng.
Nhận viên nghe nói như thế, lập tức minh bạch quan hệ lợi hại trong đó, vội vàng đứng lên : "Tôi đi gọi điện cho bộ trưởng,
xem ông ấy tới chỗ nào."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu.
Trước khi tới, anh biết, ở trên địa bàn của Lục Nam Trạch, sự tình gì cũng sẽ không quá thuận lợi.
Cho nên đã sớm chuẩn bị.
Giờ này khắc này, anh cũng không tin, bộ trưởng kia sẽ nguyện ý vì Lục Nam Trạch, cũng không cần tiền đồ của mình!
Nhưng anh lại không nghĩ tới, lúc này, có người sớm hơn một bước, ở trong văn phòng bộ trưởng.
Tôn Lập Nam ăn mặc một thân tây trang màu đen, trải
qua chuyện câu lạc bộ cạnh tranh lần trước, anh ta đã kinh biến đến mức
thành thục rất nhiều, giờ này khắc này, anh ta đứng ở trước mặt bộ
trưởng, mở miệng nói: "Chú, chú đã đáp ứng con, giúp con một chuyện, nói rồi không thể không tính."
Tôn bộ trưởng chính là chú của Tôn Lập Nam , nghe nói như thế, lộ ra thần sắc khó khăn : "Lập Nam, không phải chú không giúp
con, đây là mệnh lệnh Lục thiếu."
Tôn Lập Nam hạ con ngươi: "Chú, chuyện này chú giúp
con thông qua, tất cả hậu quả, con đến gánh chịu, nếu như anh hai nổi
giận, để anh
ấy tới tìm con!"
Tôn bộ trưởng sững sờ, "Thế nhưng. . ."
"Chú, chuyện này quyết định như vậy đi."
Hiện tại Tôn Lập Nam là gia chủ Tôn gia, anh ta, đối với Tôn bộ trưởng mà nói, vẫn là rất quan trọng.
Huống hồ đây là đánh cược giữa những người tuổi trẻ, bộ trưởng như ông cũng không dễ liên lụy trong đó.
Tôn bộ trưởng thở dài một cái : " Con cần phải biết,
đắc tội Lục thiếu, ở Tô Châu, Tôn gia chúng ta sẽ có kết cục gì, con và
họ lớn lên cùng nhau, tính khí Lục thiếu, con hẳn biết rõ."
Tôn Lập Nam gật đầu : " Con biết."
Thế nhưng, tám năm trước, anh ta không có giúp đỡ.
Tám năm sau, cô gặp nạn rồi, sao anh ta có thể khoanh tay đứng nhìn?
Tôn bộ trưởng thở dài một cái, khẽ gật đầu : "Vậy được, hiện tại ta sẽ xét duyệt cho họ thông qua."
Tôn bộ trưởng nói xong câu đó, vừa vặn điện thoại
liền vang lên, nghe được nhân viên nói Thẩm ảnh đế và Tống Thành lại
tới, Tôn bộ trưởng cũng không có nghe câu nói kế tiếp, liền trực tiếp mở miệng: "Được rồi, xét duyệt thông qua cho bọn họ đi."
Trời đất xui khiến, để Thẩm Lương Xuyên tưởng rằng uy hiếp của mình có tác dụng.
Cầm xét duyệt tư chất, trở lại khách sạn, lại trông thấy cửa khách sạn, lại bị một đám người bao vây!
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, nhìn đám người kia, là đám người tới Bắc Kinh đám đòi nợ, thuận tiện còn mang theo một đám ký giả, tim của anh liền trầm xuống.
Lại xảy ra chuyện gì rồi sao ?
Tiểu Kiều thế nào?
Anh tăng tốc bước chân, đi lên phía trước.