Chờ đến khi đến gần, liền thấy người lúc trước đòi bồi thường, nắm lấy tay áo Kiều Luyến, không biết đang nói cái gì.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, vẻ mặt trở nên sắc bén, nhanh
chân tiến lên phía trước, tiến vào trong đám người, lạnh lùng mở miệng
nói: "mấy người đang làm gì? !"
Một câu rơi xuống, mọi người đồng loạt quay đầu.
Sau khi nhìn thấy anh, ánh mắt Kiều Luyến sáng lên, trong lời nói lộ ra nhẹ nhõm : "Cuối cùng anh về rồi!"
Nhìn dáng vẻ đó của cpp, lại không giống như là bị đắn đo, ngược lại mang theo chút bất đắc dĩ.
Thẩm Lương Xuyên sững sờ, chỉ thấy người đàn ông 60
tuổi nắm lấy tay áo Kiều Luyến, nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, trực tiếp
tràn đầy mừng rỡ lao đến : " Thẩm ảnh đế, xem như thấy anh rồi!"
Ánh mắt ông ta rơi lên trán Thẩm Lương Xuyên.
Trên trán của anh còn mang theo băng gạc, vết thương còn không có hoàn toàn tốt.
Trong mắt người kia, liền toát ra thần sắc áy náy.
Ông ta cúi đầu, bỗng nhiên cho mình một cái tát: " Thẩm ảnh đế, cậu đánh tôi đi, là tôi không tốt, cục gạch lúc ấy, là tôi ném."
Thẩm Lương Xuyên sững sờ.
Hốc mắt ông cụ lập tức đỏ lên : " Tôi, tôi nghĩ đến
đám các người thật sự là gian thương, mặc kệ chúng tôi, lúc ấy tôi rất
tức giận, cho nên. . ."
Cái này còn chưa dứt lời, liền cúi thấp đầu xuống, nghẹn ngào.
Chung quanh có người khác tiến lên, giúp ông giải
thích nói: "Ai, nói đến cùng, ông Lưu cũng là người đáng thương, tám năm trước, ông ấy và vợ bát mất nhà ở, mượn thật nhiều tiền, mới thanh toán được tiền đặt cọc tòa nhà. Về sau tòa nhà không có, cả nhà bọn họ liền
chen trong căn phòng thuê mà sống qua ngày, nàng dâu của con ông ấy bỏ
chạy, vợ ông ấy cũng bị tức giận phát bệnh, hai năm trước chết rồi. Lúc
trước vay tiền của những thân thích, cũng bắt đầu đến cửa đòi nợ, sợ ông ấy chịu không được, cũng đi theo, số tiền kia của họ sẽ trôi theo dòng
nước. Hiện tại ông ấy mạng theo con trai của mình làm việc tốn sức lực ở công trường."
Nghe đến đó, Kiều Luyến liền cắn môi.
Kỳ
thật, trên pháp luật, cha mẹ nợ, không có quan hệ gì với con gái.
Thế nhưng, nhìn những người này, cuối cùng cả đời,
chỉ vì một phòng nhỏ, mà phòng nhỏ thành đám vụn, bọn họ cảm thấy tối
tăm không mặt trời.
Cuộc sống như vậy, thật sự rất thê thảm.
Cô không phải thánh mẫu, cô chẳng qua là cảm thấy,
chuyện năm đó, huyên náo quá lớn, người đã chết cứ chết rồi, không có
người cho ra một giải thích chính xác, những người mua nhà kia, cũng đều táng gia bại sản. . .
Những người này, không phải người xấu.
Bọn họ cũng là người bị hại.
Mà chân chính hại chết ba mẹ mình, cũng không phải bọn họ, là một số người phía sau.
Kiều Luyến buông thõng xuống con ngươi, liền thấy
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía người nói chuyện kia, lúc này mới lên tiếng nói: "Không có chuyện gì, tôi hiểu
mấy người, nhưng xin mấy người về sau phải lý trí đối mặt với chuyện,
không nên bị người mê hoặc."
Người kia lập tức gật đầu, khóc không thành tiếng.
Sau đó một đám người liền nhìn Thẩm ảnh đế, nói ra mấy lời hữu ích:
"Thẩm ảnh đế, cậu thật đúng là chúa cứu thế!"
"Thẩm ảnh đế, về sau tôi khẳng định là Fan hâm mộ của cậu!"
"Thẩm ảnh đế, cậu đã cứu đám người chúng tôi!"
. . .
Đủ loại kiểu dáng, để Thẩm Lương Xuyên dở khóc dở cười.
Chờ đến khi vất vả tiễn đám người này đi, Kiều Luyến liền nhìn đặc sản bọn họ để lại, trong lòng không thoải mái.
Thẩm Lương Xuyên ôm eo cô: "Thế nào?"