Xe Lục Nam Trạch lái trước mặt, Thẩm Lương Xuyên liền lái xe mang theo Kiều Luyến, đi theo đằng sau.
Ước chừng chạy tren đường hơn nửa giờ, hai chiếc xe một trước một sau, liền tới một nhà hàng tư gia không đáng chú ý.
Xuống xe, Kiều Luyến nhìn thấy nơi này, đôi mắt trầm xuống.
Nơi này, là tám năm trước, bọn họ thường xuyên đến ăn cơm.
Bên cạnh cũng trường cấp 3 bọn họ học.
Bời vì buổi trưa ở trong trường về nhà ăn cơm rất phiền, mà đồ ăn trong
trường học, bọn họ cũng ăn không quen, cho nên mấy nhà, liền mở quán
riêng, chuyên làm đồ ăn cho đám người họ.
Lúc đó mỗi một tuần, bọn họ đều có thể tự chọn menu.
Về sau, bởi vì nơi này mới tới đầu bếp có tiếng, là quán đồ ăn đơn giản, danh tiếng dần dần đi lên.
Nhưng phòng bao của họ, gần như là không đổi.
Cô vừa nghĩ tới đây, liền thấy Lục Nam Trạch dừng xe ở bên cạnh, đi vào,
bà chủ bên trong lập tức đi tới: " Lục tiên sinh, vẫn là vị trí cũ?"
Lục Nam Trạch khẽ gật đầu, liền quay đầu, nhìn Kiều Luyến một chút.
Bà chủ quay đầu, thấy được Kiều Luyến, đôi mắt xoát lập tức sáng lên: "
Kiều tiểu thư?! Kiều tiểu thư cũng tới! Tôi đã tám năm không có gặp cô
rồi! Cô so với tám năm trước càng xinh đẹp hơn!"
Kiều Luyến khẽ cười với bà chủ.
Sau đó, ánh mắt bà chủ, liền rơi vào Thẩm Lương Xuyên đang đeo khẩu trang mang kính râm.
Tin tức Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến cưới, công bố xôn xao, đương nhiên
bà chủ biết, giờ phút này, đi theo bên cạnh cô, còn mặc thành bộ dạng
này... Ngoại trừ Thẩm ảnh đế, còn có ai?
Ánh mắt bà chủ, liền lập tức rơi vào người Lục Nam Trạch, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm ảnh đế, vốn muốn chào hỏi Kiều Luyến, nói mấy câu, lập tức bởi vì áp suất hai
người mà bị áp chế trở về, rất cung kính đứng đó.
Ba người, một trước hai sau đi vào trong phòng.Trong phòng cách âm hiệu rất tốt, bà chủ tự mình đến chiêu đãi: " Lục tiên
sinh, Kiều tiểu thư, còn có Thẩm tiên sinh, mọi người muốn
ăn cái gì?"
Kiều Luyến liền tiếp nhận menu, vừa muốn bắt đầu gọi món, chợt nghe Lục Nam
Trạch há miệng nói ra một đống tên món ăn: "Sườn kho, dò heo nướng
tương, mì thịt băm, sườn xào chua ngọt..."
Anh ta một hơi gọi hai mươi mấy đồ ăn, mà mỗi một món, bà chủ liền không nhịn được nhìn Kiều Luyến một chút.
Không vì cái gì khác, bời vì mấy đồ ăn này, đều là Kiều Luyến thích ăn.
Chờ đến khi Lục Nam Trạch nói xong những lời này, lúc này mới quay đầu, khiêu khích nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Ý tứ rất rõ ràng, anh ta càng hiểu Kiều Luyến hơn.
Bởi vì bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên.
Thẩm Lương Xuyên cầm thực đơn một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, tiếp theo,
ném menu lên trên mặt bàn, chợt mở miệng: "Vừa vặn, thứ tiểu Kiều thích
ăn, cũng đều là thứ tôi thích ăn, cám ơn."
Kiều Luyến:...
Nha, Thẩm ảnh đế, anh còn có thể càng ác miệng hơn một chút sao?
Cô cúi đầu, vụng trộm nhìn Lục Nam Trạch, quả nhiên phát hiện sắc mặt gia hỏa này, hoàn toàn đen.
Ý Thẩm Lương Xuyên quá rõ ràng.
Liền xem như anh biết cô ấy thích ăn cái gì thì thế nào? Cô ấy thích ăn, đều là tôi thích ăn! Chúng tôi mới là vợ chồng!
Trong lúc nhất thời, trong phòng không có người nói chuyện.
Bà chủ cầm thực đơn đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn, trong phòng liền triệt để an tĩnh lại.
Một lát sau, Lục Nam Trạch mới mở miệng nói: "Ăn xong bữa cơm, có cần tới trường học nhìn xem hay không?"