Kiều Luyến nắm lấy chăn mền, đầu tựa vào.
Chờ đến khi khôi phục tâm tình, lúc này mới hít vào một hơi thật sâu.
Nghĩ tới điều gì, cô đột nhiên ngồi dậy, nhìn đồng hồ, mới bảy giờ tối.
Cô liền cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Hạ Noãn Noãn.
Điện thoại rất nhanh đã nghe.
Hạ Noãn Noãn mở miệng: "Alo? Luyến Luyến, thế nào?"
Kiều Luyến mở miệng: " Không có gì, em có rảnh không?"
"Có rảnh!" Hạ Noãn Noãn để sách trên tay xuống, vuốt vuốt đôi mắt mỏi nhử,
sau khi Thẩm Tử Hào lên tiếng, Mai Phượng không còn dám để cho cô giặt
quần áo rồi.
Thế nhưng Mai Phượng lại chuyển đề tài, giúp việc
trong nhà đều không thế nào nói chuyện với cô, nàng muốn chơi máy tính
một lát, đều bị Mai Phượng nói có bức xạ.
Thế là, cô cũng chỉ có
thể quay trở vào thư phòng, tìm được một quyển tiểu thuyết tình yêu,
tiểu thuyết tên là ( chỉ vì cho tới bây giờ đều yêu), không nghĩ tới
loại tiểu thuyết mạng có chút cười, có chút nước mắt, xem rất hay, cô
bất tri bất giác liền xem cả một buổi chiều.
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lúc này mới lên tiếng nói: "Thế nào?"
"Kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói với em, mẹ rất tưởng nhớ
Thẩm Tử Hào, nếu như có thể, em cố gắng để Thẩm Tử Hào trở lại thăm mẹ
một chút, nhìn xem Thẩm Lương Xuyên..."
"Ừm." Hạ Noãn Noãn mẫn cảm mở miệng: " Là chuyện gì xảy ra sao?"
"Không có... Sự tình đều đã giải quyết, đúng rồi, em cũng không cần giúp chị moi thông tin từ miệng Mai Phượng nữa."
"Được." Hạ Noãn Noãn nghi hoặc nhìn điện thoại di động: " Luyến Luyến, cảm xúc chị không thích hợp sao?"
"Không có chuyện gì, đoán chừng là mấy ngày nay bị cảm. Không có chuyện gì,
không chậm trễ em và Thẩm Tử Hào ân ái rồi. Cúp trước đây!"
Sau đó không đợi Hạ Noãn Noãn nói chuyện, đối phương liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Noãn Noãn nhìn điện thoại di động, có chút sững sờ.
Chẳng lẽ nói, Thẩm Lương Xuyên xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ tới đây, cô liền vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi một dãy số.Thật không nghĩ đến dãy số còn chưa gửi đi, dưới lầu liền truyền đến tiếng xe hơi.
Thẩm Tử Hào và Thẩm Tu về nhà.
Hạ Noãn Noãn vội vàng đứng lên, vừa xuống lầu liền thấy Thẩm Tử Hào và Thẩm
Tu đi vào phòng.
Mai Phượng tiến lên một bước, nhận lấy túi của Thẩm Tu, sau đó nhìn Thẩm Tử Hào: "Vừa đi làm, công tác thế nào?"
Thẩm Tử Hào bĩu môi: "Có cái gì, sự tình đơn giản như vậy, làm sao con có thể làm không tốt."
Sau đó đi về phía Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn lại mở miệng nói: "Không biết có phải là anh và mẹ bên xảy ra chuyện gì rồi không, vừa rồi Luyến Luyến gọi điện thoại cho em, ngữ khí không đúng lắm."
Thẩm Tử Hào sững sờ.
Hạ Noãn Noãn liền mở miệng nói: "Hay là, anh qua bên kia xem một chút đi."
Lời này rơi xuống, tiếng Thẩm Tu hừ lạnh truyền tới: "Xem cái gì? Cái
nghiệt tử Thẩm Lương Xuyên kia đụng gãy chân! Không có đại sự gì!"
Hạ Noãn Noãn, Thẩm Tử Hào:...
Đụng gãy chân, còn không tính là đại sự?
Thẩm Tử Hào vừa cởi áo ra, liền khoác lại: " Vậy anh đi xem một chút."
Thẩm Tu mở miệng: "Mới nói không cần đi xem."
Thẩm Tử Hào do dự một chút.
Mai Phượng liền mở miệng: "Đã trễ thế như vậy, khẳng định bọn họ cũng nghỉ ngơi, Tử Hào làm việc một ngày, cũng mệt mỏi rồi."
Thẩm Tử Hào liền bỏ áo khoác.
Hạ Noãn Noãn nhìn Thẩm Tử Hào bị hai người cắt ngang ý nghĩ, trong lòng có chút sốt ruột, nhưng lại không thể biểu hiện rõ ràng, dứt khoát mở
miệng: "Anh ấy hẳn là không có việc gì, cũng không biết bệnh tim của mẹ, có thể phát tác hay không."
Một câu, thân thể Thẩm Tử Hào cứng đờ, cũng không tiếp tục nghe Thẩm Tu và Mai Phượng khuyên can, mặc áo chạy ra ngoài.