Chương 193: Cái chết của Lưu Bình
Ban đầu Lưu Bình còn khá bình tĩnh, khi nghe thấy hai chữ “hậu quả” cảm xúc lại bắt đầu kích động trở lại: “Tôi đã nghĩ kỹ càng từ lâu rồi, Mạc Du Hải chỉ có một mình tôi sửa lại báo cáo đó, anh có biết tại sao tôi
lại làm như vậy không?”
Mạch Du Hải cau mày lại không lên tiếng. Lưu Bình điên cuồng cười lớn, sau đó lại đột ngột dừng lại, mũi dao đang đặt trên thắt lưng của Lục Khánh Huyền lại ép sát hơn một chút, rồi gần từng chữ với anh: “Tất cả đều do anh, nếu như anh không giành lấy vị trí của tôi, thì tôi đã trở thành
Chủ nhiệm khoa từ lâu rồi, sao tôi sẽ chỉ là
một bác sỹ bình thường được chứ.”
Lục Khánh Huyền thầm ngạc nhiên khi nghe thấy điều này, có thật là như vậy không? Lúc đầu Lưu Bình muốn dựa vào mối quan hệ của cô ta đề leo lên, nhưng anh ta chỉ sợ hãi mà không hề có oán hận đối với Mạc Du Hải.
Sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi thành một người khác vậy.
Cô ta quyết định trước hết bình tĩnh quan sát, và tin rằng chỉ cần Mạc Du Hải ở đây thì chắc chắn sẽ không để cô ta xảy ra chuyện.
“Chúng ta lại không làm cùng một khoa, tôi nhớ rõ chức vụ Chủ nhiệm của các anh đã đủ người rồi, chỉ cần anh vượt qua khoảng thời gian này thì có thể được đề bạt, anh không thể làm chuyện ngốc nghếch như vậy, tại sao lại muốn làm giả hồ
Sơ báo cáo chứ?”
Mạc Du Hải nhận ra việc trả đũa của Lưu Bình đầy sơ hở, hơn nữa dù có bị phát hiện nhiều lắm thì mất việc mà thôi, bây giờ anh ta lại bắt giữ Lục Khánh Huyền bản
chất đã hoàn toàn thay đồi.
Vẻ hoảng sợ chợt thoáng qua trong đôi mắt anh ta, anh ta phải hoàn thành nhiệm vụ mà người đó đã giao cho, nếu
không tất cả gia đình đều phải chết.
“Tôi đã nhìn không vừa mắt anh từ lâu, tôi biết Lục Khánh Huyền vẫn thường xuyên đến tìm anh, cũng biết cô ta là bạn gái của anh, vì vậy tôi đã bắt đầu triển khai kế hoạch cách đây một thời gian rồi, không nghĩ tới anh lại tìm người quay lại kiểm tra hồ sơ.”
Anh ta cầm dao lại đâm vào một chút, Lục Khánh Huyền chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhói, chất lỏng màu đỏ nhiễm trên chiếc váy, hơn nữa hôm nay cô ta lại mặc một chiếc váy màu trắng nhạt, trông càng
ghê rợn hơn. “AI Đau quát Lưu Bình anh điên rồi!” “Tôi điên rồi, đều bị các người ép phát điên, muốn trách thì nên trách cô là người phụ nữ của Mạc Du Hải.” Bàn tay đang cầm con dao mồ của anh ta run lên, thời
gian mà người đó cho anh ta đã sắp tới.
Người đó nói rằng chỉ cần chậm trễ mười phút thì anh ta sẽ giết chết một người, bất kể là ai trong số họ Lưu Bình đều không thể chấp nhận nổi.
Chỉ cần dựa theo lời người đó nói hoàn thành nhiệm vụ, anh ta mới có thể giải thoát.
“Lưu Bình đặt dao xuống, anh có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói ra đi.” Nhìn thấy Lục Khánh Huyền bị thương, Mạc Du Hải khẽ cau mày lại, mặc dù lời nói của Lưu Bình có muôn vàn sơ hở và mâu thuẫn trước sau, anh chỉ có thể cứu người trước rồi lại nói.
Lưu Bình lắc đầu nguầy nguậy, trong mắt chỉ còn lại sự tàn nhẫn, dưới ánh đèn màu trắng phản chiếu khuôn mặt với những đường nét vô cùng bình thường đó
lại tràn đầy vẻ tuyệt vọng khó diễn tả.
“Không kịp nữa rồi, hết thảy đều đã quá muộn, tôi đi đến bước này cũng đã không định sống nữa, hôm nay nếu như không phải là anh chết thì chính là cô ta,
anh tự mình lựa chọn đi.”
Lục Khánh Huyền không biết Lưu Bình rốt cuộc bị điều gì kích thích, nhưng đã gần như đoán được ý đồ của Lục Hằng, sau đó nghiến răng nghiến lợi đột ngột nắm lấy cổ tay của Lưu Bình rồi hét lên: “Du Hải, anh
đừng lo cho em anh mau di di.”
“Cô đừng có động đậy nếu không đừng trách tôi ra tay với cô trước.” Lưu Bình hơi hoảng sợ nhưng vừa cảm thấy cô ta cũng không có dùng bao nhiêu sức lực, cô ta chỉ đang diễn kịch cho Mạc Du Hải xem mà thôi, hóa ra con khốn này đã biết được ý định của anh ta.
Mới đầu anh ta đúng là bị ma ám mới chịu sự đe dọa của cô ta, dù có nói ra thì nhiều nhất bị xử phạt một chút mà thôi, bây giờ lại đi đến bước này.
Đúng là nhầm một bước
thì ngàn vạn bước sai.Mạc Du Hải nhìn thấy vết máu trên người của Lục Khánh Huyền không ngừng
lan rộng, lạnh lùng nói: “Anh thả cô ấy ra.”
Hai người đều sững sờ, Lục Khánh Huyền trong lòng cảm động vì sự lo lắng của anh, còn Lưu Bình lại cười chế giễu trong đó có chút bi thương: “Được thôi,
anh đến đây chúng ta trao đổi con tin.”
Trong lòng Mạc Du Hải cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Lưu Bình đã ép buộc