Cả quá trình kéo dài chừng nửa tuần trà mới từ từ kết thúc.
Lâm Hiên quả thực đã vượt qua ba cửa ải cần thiết để tiến giai độ kiếp kỳ, tuy pháp lực có tăng lên một chút nhưng không rõ ràng, chẳng giống với những gì ghi trong điển tịch gì cả.
Tại sao lại như vậy chứ?
Lâm Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chút nhìn vào chân linh hỏa cách đó không xa.
Muốn nói cả quá trình độ kiếp có gì đặc biệt thì chính là tiểu tử trước mặt này đây. Bởi vì sự hiện hữu của nó mà khiến thiên kiếp của mình khác với bình thường, đã mạnh thì chớ lại còn không có lợi ích của việc dịch cân tẩy tủy.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Lâm Hiên uể oải vô cùng nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, chẳng nhẽ mình còn có thể độ kiếp lần nữa ư?
Dù mình nguyện ý đi nữa thì phải có thiên kiếp mới độ được chứ. Quả thực thiên kiếp khiến người tu luyện vừa nghe đã biến sắc nhưng không phải muốn gặp là liền thấy được ngay. Nghĩ vậy, trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Phóng nhãn khắp cả tam giới, bất kể là cổ ma hay tu sỹ, cả đám đều mong thiên kiếp vĩnh viễn không buông xuống, còn mình lại chỉ muốn độ thêm lần nữa, suốt cả cổ kim liệu có ai điên cuồng được như vậy.
Ánh mắt hắn cuối cùng lại rơi xuống đoàn chân linh hỏa kia.
Lý trí cho hắn biết thiên kiếp không thể nào giáng xuống lần nữa. Cục diện khó xử của mình là do chân linh hỏa tạo thành, cũng chỉ có thể tìm giải pháp từ trên người nó.
Nhưng rốt cục là phải làm sao? Hay là cứ nuốt luôn nó vô bụng?
Ngẫm lại một màn trước đó mà Lâm Hiên vẫn còn hơi sợ. Song rất nhanh hắn đã có quyết định, vừa rồi chẳng qua là do tâm ma gây ra, hiện đã giải quyết rồi thì hẳn không xuất hiện tình huống như vậy nữa.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Tuy làm vậy có chút mạo hiểm, nhưng Lâm Hiên sao có thể cam tâm tấn cấp thất bại mà thử hết mọi khả năng.
Hít sâu một hơi, Lâm Hiên buông thần thức ra xung quanh. Tuy trong lòng đã quyết tâm nhưng cứ cẩn thận một chút chắc chắn không sai, hắn muốn kiểm tra xêm chân linh hỏa rốt cục có gì bất thường không.
Song thần thức vừa mới tiếp xúc liền bị bắn ngược trở về, căn bản là không thể dò xét được.
Trên mặt Lâm Hiên không biến hóa chút nào, loại tình huống như vậy hắn đã dự đoán trước,
Lâm Hiên cắn răng đánh ra một đạo pháp quyết, linh lực từ đầu ngón tay hắn tuôn ra liền khiến chân linh hỏa lập tức rút nhỏ, kích cỡ chỉ bằng hạt đậu nhưng vẫn chói mắt dị thường. Lâm Hiên há miệng khẽ hút chân linh hỏa vào người.
Oanh!
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chân linh hỏa chui vào người vẫn khiến Lâm Hiên cảm thấy cả người bị thiêu đốt, vô cùng thống khổ.
Trên trán hắn xuất hiện từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Nhưng khổ sở cũng mặc, Lâm Hiên vẫn không lộ ra chút kinh hoàng nào, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh.
Bởi ngoài cảm giác thống khổ ra thì thân thể vẫn hoạt động tự nhiên, pháp lực vận hành thông thuận, khác hẳn với lúc nãy khi gặp phải tâm ma.
Hơn nữa, nỗi thống khổ này khác hẳn việc bị đoạt xá, cảm giác tựa hồ… giống với tẩy tủy dịch kinh.
Sau khi xác nhận rõ ràng điểm này, tuy vẫn đau đến phát run nhưng Lâm Hiên lại mừng như điên.
Vậy là đã có thể thuận lợi tiến giai độ kiếp kỳ, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn dự tính nhiều. Chỉ cần có thể tấn cấp, có thống khổ gấp mười cũng chẳng sao. Hắn khoanh chân ngồi xuống điều tức, pháp lực phối hợp cùng chân linh hỏa làm tăng lên hiệu quả của việc dịch kinh tẩy tủy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
…
Đảo mắt đã qua nửa năm. Đối với tu tiên giả còn chưa bằng thời gian một cái nháy mắt. Song việc tẩy tủy quá mức thống khổ, đã thế còn kéo dài không ngừng lại chút nào. Cũng may thu hoạch không phụ lòng người có tâm, Lâm Hiên trải qua thiên tân vạn khổ rốt cục tiến giai độ kiếp kỳ.