"Sau này, tôi mới hiểu rằng tình yêu của Vương Nhất Bác tựa như quả táo treo trên cây.
Tôi đã từng rất cố gắng nhón chân để hái được nó.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Tôi cho rằng anh ấy sẽ không yêu bất kì ai.
Cho đến khi tôi chính mắt nhìn thấy quả táo kia tự rơi xuống lòng bàn tay của người mà anh ấy đã chọn."
________________________________________________________
Tôi biết đến cái tên Tiêu Chiến từ rất sớm, trước khi tôi gặp anh lần đầu tiên, trước cả khi tôi và Vương Nhất Bác chia tay.
Thôi Nhiễm, Vương Nhất Bác và tôi là du học sinh cùng khóa.
Chúng tôi quen biết nhau ở một bữa tiệc giao lưu của du học sinh Trung Quốc.
Nói chính xác hơn, là tôi đơn phương biết Vương Nhất Bác trước.
Vương Nhất Bác rất đẹp trai.
Cả buổi tiệc, tôi chỉ nhớ được mỗi cái tên tưởng như giản đơn nhưng không hề đơn giản này, cùng khuôn mặt phương đông không quá điển hình.
Mấy người du học sinh chúng tôi đều chọn thời gian để tụ tập khi không có lớp vào cuối tuần.
Mặc dù tính cách Vương Nhất Bác rất lạnh lùng nhưng lần nào cũng tham gia, ngồi trong góc uống rượu, hầu như đều giữ nét mặt người sống chớ đến gần.
Các nữ sinh động tâm thậm chí còn lấy anh ấy ra đánh cược, xem ai có thể hái xuống đóa hoa cao lãnh này.
Tôi không phải người đầu tiên ra tay, cũng chẳng phải người cuối cùng.
Tôi chơi lắc xí ngầu với Thôi Nhiễm ở quán bar, cậu ta thua nên phải đáp ứng tôi một điều kiện.
Tôi nói muốn cậu ta giúp lấy toàn bộ thông tin cá nhân của Vương Nhất Bác.
Vì vậy, tôi dễ dàng thuận lợi quen được anh ấy.
Chúng tôi ở bên nhau vào lễ giáng sinh năm đầu tiên tới Luân Đôn.
Bạn bè rủ đi quảng trường đắp người tuyết.
Tôi hôn lên má anh ấy dưới cây thông giáng sinh, hỏi anh ấy có muốn thử quen với tôi không.
Vốn dĩ cho rằng sẽ bị từ chối, nhưng không có.
Vương Nhất Bác chậm rãi gật đầu, "ừ" một tiếng.
Khi Thôi Nhiễm biết tin này, cậu ta có vẻ còn vui hơn cả tôi.
Buổi tối mời tôi uống rượu ở quán bar.
Cũng trong tối hôm đó, lần đầu tiên tôi nghe được cái tên "Tiêu Chiến" từ miệng cậu ta.
Hình nền điện thoại là một chàng trai khôi ngô đứng trước cây thông Noel cầu nguyện.
Tóc và vành tai anh được ánh nến phủ lên một màu sắc ấm áp, nhìn qua như một chú nai con lạc đường giữa trời tuyết.
"Ai đây? Bạn trai cậu à?" Tôi chỉ cho rằng là người yêu của Thôi Nhiễm.
Dù sao người lớn lên đẹp trai thế này nhất định sẽ rất nổi tiếng trong giới đồng tính của Thôi Nhiễm bọn họ.
"Tôi cầu còn không được." Thôi Nhiễm lấy lại điện thoại, tắt màn hình, chỉ tôi cười vui vẻ: "Cô cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau, vậy tôi yên tâm rồi."
Khi đó, tôi vẫn chưa rõ cậu ta yên tâm cái gì, chỉ cho rằng người say nói nhảm.
Sau khi ở bên nhau, tôi mới phát hiện thật ra Vương Nhất Bác không hoàn hảo như mình đã nghĩ.
Một tên trai thẳng chỉ biết ngâm mình trong phòng đàn, ngoại trừ gương mặt có thể khiến tôi hóa giải muộn phiền, những tác dụng khác đều là số 0.
Mặc dù như vậy, tôi vẫn rất thích anh ấy.
Ít nhất trong cái vòng hỗn loạn này, Vương Nhất Bác xem như là một thanh niên tốt biết giữ mình.
Ngoại trừ cùng bạn cùng giới ra ngoài ăn cơm thì không còn sở thích gì khác.
Vì để phối hợp với sở thích của anh ấy, tôi cùng Vương Nhất Bác ngâm mình trong phòng đàn, cùng viết bản nhạc.
Chỉ vì để có thể nhìn thấy anh ấy lộ ra nụ cười vui vẻ sau khi phổ được một đoạn nhỏ giai điệu.
Tôi cho rằng đây chính là "yêu".
Có lẽ Vương Nhất Bác chưa đủ yêu tôi, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Cho đến mùa xuân năm thứ hai, chúng tôi mỗi người trở về nhà ăn Tết.
Lúc khai giảng gặp lại ở Luân Đôn, Vương Nhất Bác đã đề nghị chia tay.
"Tôi cảm thấy, dường như tôi không thích con gái."
Khi Vương Nhất Bác nói lời này, giống như đang đọc sách giáo khoa vậy.
Mỗi một chữ đều nói rất cứng rắn, cũng vô cùng nghiêm túc.
Tôi không nhớ rõ lúc ấy mình đã ngạc nhiên nhường nào, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi anh ấy: "Anh có người con trai mà mình thích rồi?"
Không có gì bất lực hơn việc phát hiện bạn trai mình trở thành gay.
Huống chi tôi và Vương Nhất Bác ở bên nhau chưa tới 3 tháng, trừ phi anh ấy vốn cong.
Vương Nhất Bác nghe câu hỏi của tôi, lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Xem là vậy đi."
"Là bạn bè của chúng ta?"
Lúc đó, tôi còn cho rằng là tên khốn nào trong vòng dám tới quyến rũ khiến anh ấy tự hiểu lầm bản thân.
Nhưng Vương Nhất Bác phủ nhận: "Không phải, là bạn của tôi ở Trung Quốc."
Tôi không còn lời nào để nói.
"Vậy chia tay đi.
Nhưng mà, anh tặng em một bản nhạc, xem như phí bù đắp."
Lúc nói ra câu này, thật ra tôi không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy rất tức giận.
Vương Nhất Bác nói lời chia tay dễ dàng như vậy khiến tôi cảm thấy bản thân thật thất bại.
Anh ấy do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Từ việc soạn nhạc đến thu âm bản demo, thật ra phần mà tôi tham gia rất ít.
Hầu hết thời gian, tôi chỉ ở bên cạnh nhìn anh ấy bận rộn, nhìn anh ấy bấm từng phím đen trên đàn dương cầm khi bất chợt nảy ra giai điệu.
Tôi còn có thể tự mình an ủi, ít nhất là vì tôi.
Vào mùa xuân cuối cùng khi học kì của chúng tôi kết thúc, Vương Nhất Bác gửi cho tôi bản demo chính thức.
Khi ấy, chúng tôi không còn học cùng một tòa nhà, cũng gần như không gặp mặt nhau nữa.
Lúc nhận được đoạn băng, tôi đã rất ngạc nhiên.
Tôi cho rằng Vương Nhất Bác đã sớm quên mất chuyện này.
Nhưng anh ấy vẫn nhớ, hơn nữa còn gửi kèm