Sau khi Khương Mạn Y biết Liễu Diệp thật sự là Bộ Đàn Yên, bà vui mừng không thôi.
Bà thậm chí không đợi được đến sáng mai, vội ngay trong đêm đến nhà của nhà họ Tạ để gặp Bộ Đàn Yên.
Bà ôm lấy bà ấy mà nước mắt lưng tròng.
Tuy nhiên, hiện tại Bộ Đàn Yên vẫn chưa phục hồi trí nhớ.
Mặc dù rất vui nhưng cảm xúc của bà không mạnh như Khương Mạn Y nên tình cảm đáp lại không mấy nồng nhiệt.
Khương Mạn Y cũng không để ý.
Bà chỉ cần biết rằng người bạn ấy vẫn còn sống đã là món quà quý giá nhất trong cuộc đời bà rồi.
Lúc rời đi, Khương Mạn Y nhìn thấy ở bậc thang của khu dân cư cảnh Cừu Lệ bị đuổi ra khỏi nhà, còn Khương Vũ thì đang ngồi bên cạnh xoa bóp chân cho anh.
Khương Mạn Y đã biết đầu đuôi câu chuyện.
Mặc dù có thể lý giải cơn giận dữ của Tạ Uyên nhưng bà vẫn đau lòng cho Cừu Lệ hơn.
Bà quyết định đưa Cừu Lệ về nhà của mình.
Khương Vũ cũng muốn về cùng nhưng Cừu Lệ bảo cô ở lại, lúc này nên đoàn viên với gia đình, cô nên ở cùng bố mẹ.
Khương Vũ gật đầu, nói ngày mai mình sẽ đến gặp anh.
Trình Dã biểu hiện sự căm phẫn, vô cùng bất mãn đối với hành động lần này của Tạ Uyên.
Không phải vì ông chính nghĩa mà là Tạ Uyên đuổi con rể của mình ra khỏi nhà làm cho anh không nhà để về nên nó chỉ có thể về nhà của mình, phá hỏng thế giới lãng mạn của hai người.
Cừu Lệ ngày thường luôn để sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.
Anh xỏ dép cũng khe khẽ.
Ngày nào anh cũng làm ổ ở sô pha, ngồi đọc quyển sách chuyên ngành dày cộm, nhìn Trình Dã mặc quần đùi đi khắp nhà cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhưng Trình Dã vẫn cảm thấy không thoải mái.
Khương Mạn Y lại rất quý Cừu Lệ, mấy ngày nay đều nấu cho cậu canh xương.
Vì anh bị gãy xương nên phải bồi bổ cơ thể.
“Tạ Uyên không phải người nóng nảy như vậy.” – Trình Dã múc một bát canh xương hầm đậm đà trong vắt, vừa uống vừa nói: “Lúc trước cũng là ông ta tìm chuyên gia khoa chỉnh hình giỏi nhất trong và ngoài nước giúp con rể ông ta.
Vậy mà lần này cứ vậy đá bay mất mấy trăm nghìn tệ.”
Khương Mạn Y an ủi Cừu Lệ: “Mặc kệ ông ta có nhận hay không nhận, con vẫn là con rể của mẹ và bố Trình.
Con cứ ở lại nhà mẹ, chuyện kết hôn không sao đâu, cứ để mẹ nói vẫn hơn.”
Cừu Lệ còn chưa kịp nói, Trình Dã đã tranh trước: “Không được, cứ tiếp tục như thế này không phải là cách.
Vẫn nên để hai người bọn họ hòa giải.”
“Nói dễ hơn làm”
Khương Mạn Y là người biết Tạ Uyên lâu nhất, bà quá hiểu tình cảm mà người đàn ông này dành cho Bộ Đàn Yên.
Mặc dù Cừu Lệ cũng là người bị hại, nhưng anh cũng là con trai của thủ phạm, Tạ Uyên nhìn thấy cậu thì sẽ nhớ đến Cừu Thiệu.
Ông ấy sẽ không chịu nổi.
Trình Dã thở ra một hơi, “Đặt mình trong hoàn cảnh của ông ta, anh cũng có thể hiểu được”
“Hai người không phải luôn đối chọi hay sao, sao anh lại nói giúp ông ấy.”
Trình Dã đáp: “Ông ta chỉ đuổi Cừu Lệ ra ngoài mà thôi.
Nếu đổi lại tôi là Tạ Uyên, xảy ra chuyện như vậy.
Anh… bố làm con trả cũng hợp lí.”
Khương Mạn Y nhìn Cừu Lệ đang sầm mặt húp canh, đẩy Trình Dã một cái: “Được rồi, đừng nói lung tung.
Chuyện này tính thế nào cũng không được tính lên đầu Tiểu Lệ.”
Ăn xong cơm chiều, Cừu Lệ giúp thu dọn bát đũa, mặc tạp dề có hình cánh hoa nhỏ đi ra khỏi phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Khương Vũ và Bộ Đàn Y bước vào.
Mắt Bộ Đàn Y đỏ vì khóc, bà bước đến trước mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, dịu dàng nói: “Tiểu Lệ, mẹ là mẹ của con.”
Trong mắt Cừu Lệ lóe lên tia sáng, tuy nhiên tia sáng ấy phút chốc trở nên ảm đạm: “Dì Bộ, con sẽ nhanh chóng chẩn đoán rồi chữa bệnh cho dì.
Việc khôi phục trí nhớ cần phải mất một khoảng thời gian dài.”
Anh còn chưa dứt thì Bộ Đàn Yên đã ôm lấy anh.
Những lời chưa kịp nói đã bị nghẹn lại trong cổ họng, Cừu Lệ nhìn người phụ nữ đang ôm chặt lấy mình, không biết phải làm sao: “Mẹ biết, mẹ có thể không phải là mẹ ruột của con.
Nhưng mẹ, mẹ thực sự rất yêu con.”
Cơ thể của Liễu Diệp không tốt, bác sĩ đã nhiều lần kiến nghị không nên giữ lại cái thai.
Nhưng bà vẫn một mực muốn sinh đứa trẻ này ra.
Bà rất yêu anh!
Mà tình yêu của Liễu Diệp dành cho Cừu Lệ đều là những ký ức ấy đọng lại trong kí ức của Bộ Đàn Yên.
Bà vuốt ve gò má của cậu thiếu niên, xúc động nói: “Tiểu Lệ, sau này mẹ sẽ bảo vệ con, mẹ sẽ không để ai làm khó con nữa.”
Trong ánh mắt của Cừu Lệ hiện lên sự rung động mãnh liệt, nói ra từ đã lâu không gọi:
“Mẹ”
Đó là ánh sáng duy nhất trong tuổi thơ của anh.
Nhưng khi gặp Nhậm Nhàn, ánh sáng duy nhất ấy cũng biến mất.
Trong một khoảng thời gian rất dài, chữ mẹ này đã trở thành vết máu không thể nào xóa mờ trong lòng anh.
Mẹ của anh chết rồi!
Anh đã không còn mẹ nữa!
“Mẹ rất hận tên đó, hắn ta đã tước đoạt đi cuộc đời vốn là của mẹ.” Bộ Đàn Yên ở bên tai anh khẽ nói: “Nhưng con là may mắn duy nhất của mẹ.
Mẹ và bà ấy giống nhau, đều yêu con vô cùng.”
Bà và Liễu Diệp đều yêu anh.
“Mẹ ơi, con thi đại học được 749 điểm, là thủ khoa của tỉnh.
Con hiện tại… con đứng đầu trong ngành tâm lý học ở trường đại học Bắc Thành.”
Những lời này, những lời anh muốn nói với mẹ đã nghẹn lại từ rất lâu được nói lại một cách chậm rãi với Bộ Đàn Yên.
Khương Vũ nghe Cừu Lệ nói cũng không nhịn được mà nghiêng đầu, đáy mắt hiện lên sự chua xót.
Khương Vũ đã đi cùng Cừu Lệ cả một chặng đường, cô biết mẹ mang ý nghĩa như thế nào đối với anh.
Vào khoảnh khắc Bộ Đàn Yên ôm lấy anh, mọi thứ như tuôn trào.
Ngay khoảnh khắc anh run rẩy kêu lên tiếng “Mẹ ơi”, tất cả những khổ cực đều tan biến.
Bộ Đàn Yên quyết định đưa Cừu Lệ trở về nhà.
Tạ Uyên mấy ngày nay cũng đã bĩnh tĩnh hơn, không kích động như buổi tối ngày hôm đó nữa.
Nhưng khi gặp lại Cừu Lệ, sắc mặt ông vẫn tệ vô cùng.
Nhưng chính Bộ Đàn Yên đưa anh về nên Tạ Uyên cũng không có cách nào đuổi đi.
Ai ông cũng có thể nhẫn tâm nhưng chỉ duy nhất hai người phụ nữ của ông, Tạ Uyên không có cách nào làm cứng được.
Buổi trưa hôm đó, Cừu Lệ đích thân xuống bếp nấu ăn.
Còn Tạ Uyên giận dỗi cứ ở trong phòng đọc sách không thèm ló mặt ra.
Khương Vũ bảo anh lên lầu gọi Tạ Uyên, cho hai người học có cơ hội hòa giải.
Cừu Lệ theo thói quen mà gọi: “Bố, ăn cơm thôi.”
Tạ Uyên liền ném chiếc tách trà bằng sứ trong tay.
Tách trà đập vào cửa vỡ tan, “Còn dám gọi như vậy, tôi cắt luôn lưỡi của cậu.”
Vừa đúng lúc đó, Bộ Đàn Yên đi ngang qua bắt gặp cảnh này.
Bà để Cừu Lệ đứng ra phía sau lưng mình, tức giận nói: “Anh muốn cắt lưỡi của ai?”
Chỉ có Bộ Đàn Yên là Tạ Uyên không dám tức giận, bởi tính cách của vị đại tiểu thư này thực sự là “Lôi công”.
Lúc bình thường, nụ cười có bao nhiêu xán lạn nhưng khi tức giận lại có bấy nhiêu hung bạo.
Ông nhìn đến Cừu Lệ đang đứng sau lưng bà, có chút bực bội cùng căm phẫn: “Cắt lưỡi của anh, được không.”
Bộ Đàn Yên chống nạnh, bất mãn nói: “Anh nhìn xem, đều tại anh cứ mặt nặng mày nhẹ từ sáng đến tối nên hai đứa con nó sợ anh.
Nói chuyện cũng không dám nói lớn, anh cứ tiếp tục như vậy, tôi đuổi anh ra ngoài.”
“Tại anh?”
“Còn ai.” Bộ Đàn Yên nói: “Già đầu rồi mà còn kiếm chuyện với một thằng nhóc, nó đã làm sai cái gì.”
“Em bây giờ cứ việc nói giúp nó.” Tạ Uyên bất mãn nói: “Đợi đến lúc em khôi phục trí nhớ rồi, anh xem em còn nói giúp nó không.”
“Khôi phục trí nhớ hay không, tôi vẫn là mẹ của Tiểu Lệ.
Vậy thì nó gọi anh là bố, anh cũng phải nghe.
Sớm hay muộn gì nó cũng phải gọi, phải không Tiểu Lệ.”
Cừu Lệ ngoan ngoãn gật đầu.
“Tiểu Lệ, gọi bố đi.”
“Bố”
Tạ Uyên tức đến muốn chết rồi.
Mặc dù ông đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng, nhưng vẫn không chịu được cảnh ngày nào Khương Vũ và Bộ Đàn Yên cũng chỉ trích ông, rồi cái thái độ giả nai của Cừu Lệ.
Bây giờ, chỉ cần Bộ Đàn Yên có thời gian, sẽ ở nhà làm một ít bánh.
Sau khi làm xong thì bảo Cừu Lệ mang đến công ty cho Tạ Uyên, gia tăng cơ hội tiếp xúc cho hai người.
Tạ Uyên nhìn món ăn nhẹ ‘hắc ám’ có vị như sáp nến của Bộ Đàn Yên, lại nhìn Cừu Lệ đang ngoan ngoãn bày từng phần ra.
Anh bình tĩnh nói: “Mẹ nói con xem bố ăn hết, một mẩu bánh cũng không được để thừa.”
Tạ Uyên suýt nôn mửa.
Trong lúc hoảng hốt, thậm chí ông còn xuất hiện ảo giác, cảm giác hình như Cừu Lệ đang cười nhạo mình.
Báo thù, nhất định là báo thù!
“Để đó, lát nữa tôi sẽ ăn”
Cừu Lệ bình tĩnh đáp: “Con phải mang hộp về, mẹ sẽ kiểm tra.”
“…”
Tạ Uyên lấy lên một miếng bánh quế hoa mùi đậu hũ thối, tay không nhịn được mà run rẩy.
Cừu Lệ đưa mắt nhìn ông, “Con có thể ăn giúp bố.”
Tạ Uyên nghe vậy, tay cầm bánh quế hoa lập tức bỏ xuống: “Cậu mà lại tốt bụng như vậy?”
Cừu Lệ nói thẳng: “Con có chuyện muốn xin bố, đương nhiên phải cố gắng lấy lòng.”
Tạ Uyên đương nhiên biết anh muốn xin gì.
Không phải là muốn đợi ông nhu lại ra rồi gả Tiểu Vũ cho anh hay sao.
“Cậu cũng thẳng thắn thật.”
“Chú Tạ là người thông minh, cháu không cần quanh co làm gì.”
“Bây giờ gọi là chú Tạ rồi?”
“Con cũng muốn gọi một tiếng bố, nhưng sợ chú lại đuổi cháu đi.”
Tạ Uyên lấy một miếng bánh quế hoa đưa đến trước mặt anh: “Chứng minh thành ý của cậu trước đi.”
Cừu Lệ ăn miếng bánh quế hoa.
Tạ Uyên thấy anh nôn khan, trong lòng ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ông chính là muốn để thằng nhóc này nếm thử chút đau khổ.
Tạ Uyên thở phào, khoanh tay ung dung ngồi trên sofa, đánh giá kỹ lưỡng cậu thiếu niên.
Ông vẫn nhớ lần đầu gặp Cừu Lệ, thằng nhóc này rất u ám, trong mắt hiện lên sự nóng nảy.
Hiện tại, mặc dù những đường nét gương mặt ngày càng lộ rõ vẻ sắc nét, nhưng sự lỗi lạc giữa hàng lông mày đã thay thế vẻ u ám hờ hững thời niên thiếu.
Nếu không phải vì chuyện cuốn nhật ký kia, Tạ Uyên có lẽ cũng sẽ thích anh.
Nhưng hiện tại, chỉ cần gặp anh là ông cảm thấy anh rất đáng ghét.
Nhưng nếu nói là thật sự thù hận thì cũng không phải.
Nghĩ kỹ lại, đứa nhỏ này trải qua khổ nạn như vậy, Tạ Uyên cũng hơi đau xót cho anh.
Ông nhìn Cừu Lệ sầm mặt ăn hết bánh quế hoa, sau đó nói: “Kỳ thực, cậu không cần tốn công sức như vậy để lấy lòng tôi, thuật thôi miên của cậu không phải rất lợi hại sao.
Vụ án ở Hải Thành, cậu có khả năng thôi miên làm người khác nảy sinh ảo giác.
Vậy thì cậu cũng có thể hoàn toàn thôi miên tôi, để tôi chấp nhận cậu.”
Cừu Lệ lau đi mấy mảnh vụn ở khóe miệng, nghiêm túc nói: “Con đã hứa với Tiểu Vũ, không thôi miên người nhà.”
“Tôi không phải người nhà của cậu.”
“Chú là… bố.”
Lúc nói ra từ này, Cừu Lệ vẫn còn hơi ngập ngừng.
Bố của anh đã để lại bóng ma quá sâu, vì thế mà anh nói từ bố không được thuận miệng cho lắm.
Tạ Uyên cảm nhận được sự ngập ngừng của anh, nhưng anh vẫn sẵn sàng gọi ông một tiếng “Bố.”
Bản thân Tạ Uyên cũng là một người cha.
Sau khi suy xét, ông lại cảm thấy đau lòng nhiều hơn.
“Kể cho tôi nghe một chút chuyện khi cậu còn bé đi.”
Cừu Lệ uống một cốc nước to để giảm bớt cảm giác buồn nôn trong dạ dày, sau đó chậm rãi đáp: “Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, con chỉ biết con và những đứa trẻ khác không giống nhau.
Những đứa bé trong khu ăn cơm có người gọi, ra ngoài chơi có bố mẹ đi tìm, nhưng con thì chẳng có ai.”
“Không biết là bắt đầu từ khi nào, học xong rồi tự mình trộn mì ăn, tự nghĩ cách nấu cơm.
Đối với người đàn ông kia mà nói, nhà chỉ là một nơi để ngủ, ông ta trở về thì sẽ tự nhốt mình trong phòng để đọc sách, rất ít khi nói chuyện cùng con.”
“Con từng hỏi ông ấy, ông ta có phải là bố của con không.
Tại sao người khác có mẹ, con lại không có.”
Cừu Lệ gãy móng tay của mình, bình tĩnh nói: “Câu hỏi này luôn làm ông ta tức giận.”
“Sau khi con lớn lên một chút, có một lần ông ta ở trong phòng sách gọi điện thoại, hình như trong lúc tiến hành thí nghiệm thì tinh thần của tình nguyện viên gặp phải chút vấn đề.
Hiệp hội yêu cầu khẩn cấp ông ta dừng thí nghiệm, không phê chuẩn hay cấp kinh phí cho ông ta nữa.”
Khi còn nhỏ, Cừu Lệ cho rằng người đàn ông đó là một kẻ cuồng công việc, sau này anh mới biết, ông ấy vốn là một kẻ điên, một tên ác ma.
Anh nằm sấp cạnh cửa, nghe ông ta kích động gào với điện thoại, tức nổi đom đóm mà vứt điện thoại đi.
Lúc đó, anh không hề biết, cơn ác mộng của anh chỉ vừa mới bắt đầu.
“Đó là lần duy nhất ông ấy dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với con, để con ngồi trên ghế trong một căn phòng tối, rồi đưa cho con một viên kẹo.”
“Con vui đến không thể tin được, mở giấy gói kẹo ra, không nỡ ăn.
Sau đó, ông ấy ở trong phòng tối, phát máy chiếu, cưỡng ép con xem, đoạn phim đầu tiên là hình ảnh nam nữ đang xxx….”
“Đủ rồi, không cần nói nữa.”
Tạ Uyên ngắt lời anh, tay nắm thành đấm.
Cừu Lệ rất nghe lời không nói nữa.
Rất lâu sau, nắm đấm của Tạ Uyên mới buông lỏng.
Ông đến bên cạnh cửa sổ, đốt điếu thuốc, ổn định lại cảm xúc đang dậy sóng trong lòng.
“Chuyện qua rồi không nên nói nữa.
Trong vòng nửa năm, anh dưỡng thương cho tốt.”
“Nửa năm?”
“Tôi không muốn thấy ở buổi lễ thành hôn, anh đi cà nhắc dắt Tiểu Vũ từ tay tôi đi.”
Người ta thường nói, càng sợ điều gì, điều đó càng mau tới.
Không biết là trùng hợp hay cố tình, trong khoảng thời gian đó, Khương Vũ luôn gặp phải Hoắc Thành.
Trên đường về nhà, dọc theo con đường rợp bóng cây của đại học Bắc Thành.
Thậm chí ngay cả trong hôn lễ lãng mạn của Khương Mạn Y và Trình Dã, Khương Vũ vẫn luôn nhìn thấy bóng