Chuyển ngữ: Huyền (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Sau khi tan học, Khương Vũ đi đến cơ sở massage – nơi Khương Mạn Y làm việc.
Cơ sở massage này thuộc dạng cao cấp.
Cổng vào được thiết kế mang phong cách Trung Hoa cổ điển, khoảng cách từ sàn đến trần nhà cao hơn sáu mét, nguy nga tráng lệ.
Không những thế, ở trong sảnh lớn còn điêu khắc cảnh cầu nhỏ bắc ngang dòng nước theo phong cách lịch sự, thanh tao.
Tiếp tân ở quầy nhìn thấy Khương Vũ, “Tiểu Vũ tới rồi à, em tìm mẹ hả? Dì ấy vừa mới xong, đang nghỉ ở trong phòng riêng của khách.
Em tới đó tìm mẹ nhé.”
“Cám ơn chị.”
Khương Vũ cầm hộp cơm giữ nhiệt, đi tới đó theo hướng tiếp tân đã chỉ.
Khương Mạn Y và một dì khác đã hoàn tất công đoạn massage cho khách cùng một lúc.
Hai người họ đang ngồi nghỉ ở trên ghế sô pha, ăn trái cây.
Thấy Khương Vũ đứng trước cửa, Khương Mạn Y hơi ngạc nhiên: “Bé ngoan, sao con lại tới đây?”
Khương Vũ đặt hộp cơm giữ nhiệt lên trên bàn trà, cười nói: “Mẹ, con mang cơm chiều đến cho mẹ nè.”
Khương Mạn Y thấy cô săn sóc mình như vậy mà giật mình, vội vàng kéo cô ngồi xuống, nói: “Con nấu cơm làm gì.
Con á, vẫn còn nhỏ, lại còn bận bịu học tập như vậy.
Chỗ làm của mẹ có cơm rồi, không cần con mang cơm cho mẹ nữa.”
“Hôm nay con tan học sớm, có thời gian nên đi mua chút đồ ăn.”
Khương Vũ cảm thấy trong khoảng thời gian này do tập múa mà mình đi sớm về muộn.
Sau khi về nhà thì vì mệt mỏi mà vừa nằm xuống đã ngủ, khi mẹ tan làm cũng đã khuya.
Thời gian hai mẹ con gặp nhau quá ít cho nên cô chủ động đến thăm Khương Mạn Y.
Khương Mạn Y không biết phải làm sao, cười cười gãi mũi: “Hiểu chuyện thế à, xem ra tiền thưởng cuối năm của mẹ phải để dành mua đồ cho con gái ngoan rồi.”
Khương Vũ ôm cánh tay của bà, nũng nịu: “Vậy thì mẹ mua cho con đôi giày múa ba-lê đi!”
“Cái gì cũng được trừ giày múa.”
“Hừ, vậy thôi khỏi.
Con chỉ muốn mua giày múa ba-lê thôi.”
Trong phòng còn có một nhân viên massage khác tên là Đường Thiến Thiến.
Bà ta nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con mà nảy sinh chút ghen ghét.
Thường thì phương pháp trị liệu của bà ta kém hơn Khương Mạn Y một chút cho nên sẽ đi “đường ngang ngõ tắt”.
Ví dụ như trong quá trình massage thì tặng kèm “lợi ích khác” cho những khách nam có máu dê trong người.
Nhưng, cho dù như vậy thì Khương Mạn Y vẫn là người có điểm cao nhất trong đánh giá cuối năm.
Đường Thiến Thiến không thích Khương Mạn Y.
Không phải chỉ bởi vì Khương Mạn Y đều có thể nhận thêm tiền thưởng mỗi năm, mà còn bởi vì bà chưa bao giờ “thêm phục vụ” với khách hàng.
Nghiêm túc hành nghề, kiếm cơm dựa vào tay nghề.
Điều này làm cho Đường Thiến Thiến cảm thấy bất bình đẳng.
Dựa vào gì mà bà ta hy sinh nhiều như vậy mà số tiền nhận được còn không bằng một lần massage nghiêm túc của Khương Mạn Y.
Không phải đều là người ỷ mình có tí nhan sắc nên các khách hàng nam mới yêu thích và tới đây sao.
Đều là bán sắc, mà còn giả bộ rụt rè cái gì.
“Mạn Y, chị như vậy là không đúng rồi, con gái thích múa ba lê, chị vẫn nên ủng hộ nó.”
Đường Thiến Thiến vuốt vuốt bộ móng tay mới làm của mình, giả lã nói: “Không giống con nhà em, chỉ biết học.
Nói mẹ làm việc vất vả như vậy, nhà chúng ta nghèo nên phải biết thân biết phận.
Học nghệ thuật làm gì chi cho tốn tiền, gắng học hành thành tài.
Năm sau nó tốt nghiệp, không phải là Thanh Hoa Bắc Đại thì không chịu, em cũng không nói nổi nó.”
Khương Mạn Y nghe Đường Thiến Thiến nói chuyện thảo mai, cảm thấy hơi bứt rứt.
Nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Ai có chí nấy, con gái của tôi thích múa ba-lê, nói không chừng tương lai cũng có thể trở thành nghệ sĩ.”
Trong lòng Khương Vũ biết rõ, mẹ nói như vậy thôi, chứ không phải có ý ủng hộ việc múa ba-lê của cô.
Bà ấy chỉ là không muốn lép vế ở trước mặt đồng nghiệp.
Đường Thiến Thiến cười cười, “Học ba lê? Học phí cũng không rẻ đâu.
Làm nghề như chúng ta muốn ủng hộ nó còn phải suy đi tính lại xem mình có đủ khả năng tài chính không đã?”
Mặt Khương Vũ trầm ngâm, không hề đáp lại.
Khương Vũ cười nói: “Dì Đường à, dì nói vậy là không đúng rồi, mẹ cháu đã chuẩn bị đủ tiền học phí múa ba-lê rồi.
Mẹ cháu rất ủng hộ cháu đó.”
“Khương Vũ, dì biết cháu còn nhỏ, nhưng cũng không thể nói dối không chớp mắt như vậy được.
Mặc dù dì không học hành đến nơi đến chốn, những cũng biết học nghệ thuật như đang đốt tiền.
Mẹ cháu có tiền cho cháu học mới là lạ đó.”
Tuy Đường Thiến Thiến cười nói thế đấy, nhưng mà lời nói của bà ta lại giống như cứa một nhát dao vào lòng người.
Bà ta hiểu tính tình Khương Vũ, nó vốn dĩ khinh thường công việc của Khương Mạn Y.
Nó nghe thấy thế, thể nào sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng, Khương Vũ lại dửng dưng, hời hợt: “Dì Đường, mẹ của cháu không giống dì.
Mẹ cháu làm ăn đàng hoàng, mặc dù không kiếm được nhiều lắm, nhưng mà mấy năm qua… khách quen cũng không ít.
Không giống với dì, “tay nghề” của dì, mẹ của cháu có học cũng không được.
Dù sao cũng chỉ kiếm được mỗi lúc còn ‘non’, còn ‘tươi’, còn ‘trẻ’.”
“Cháu…”
Nghe Khương Vũ nói vậy, mặt của Đường Thiến Thiến tức khắc đỏ lên.
Đều là người làm mẹ, việc bà ta làm những việc “mất mặt” này đã bị không ít người ở đây chê cười.
Hiện tại ngay cả con bé Khương Vũ này cũng dám châm biếm bà ta!
Đường Thiến Thiến đứng dậy, đi ra khỏi cửa trong cơn giận dữ.
Khương Mạn Y gõ gõ đầu Khương Vũ: “Con nghe ở đâu những chuyện này thế, nhỏ mà lanh.”
Khương Vũ cầm lấy tay Khương Mạn Y hỏi: “Mẹ, vừa rồi mẹ nói ủng hộ con múa, có thật không ạ?”
“Mẹ không nói như vậy!” Khương Mạn Y lập tức thay đổi: “Lập trường của mẹ chưa bao giờ đổi.
Mẹ chỉ lo cho con học hành nên người thôi.”
“Hừ.”
…
Đúng lúc này, tổ trưởng Chu vội vã chạy tới, nói với Khương Mạn Y: “Mọi người, sửa sang lại rồi tới đại sảnh tập hợp, có khách quan trọng tới đây.”
Khương Mạn Y đang định mở hộp cơm giữ nhiệt, nghe tổ trưởng nói như vậy chỉ có thể buông đũa xuống, nói với Khương Vũ: “Bé ngoan, con về nhà trước đi, đợt lát nữa mẹ về