Chuyển ngữ: Mun (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Cừu Lệ nắm lấy tay Khương Vũ, chạy một mạch xuống cầu thang, chạy ra khỏi hành lang tăm tối.
Khương Vũ thở gấp, sau đó cô nhìn xuống bàn tay của mình đang được cậu nắm lấy.
Cô cảm nhận được bàn tay của cậu vừa ấm áp, vừa mạnh mẽ.
Hồi còn nhỏ, cô đã từng mơ ước sẽ có một bàn tay như vậy nắm lấy tay mình.
Đôi tay ấy như chứa mọi sự bảo vệ, che chở tựa như của người bố dành cho cô.
Như vậy, mỗi khi trời tối cô sẽ không phải sợ bất cứ điều gì nữa.
Nhưng đó cũng chỉ là mơ ước, bởi vì cô không có bố.
Khương Vũ nhìn bóng lưng vững chãi của Cừu Lệ, bất giác nắm chặt lấy tay cậu.
———————
Bây giờ đã là 9 giờ 10, có nghĩa là cô phải đến trung tâm dạy múa trong vòng 20 phút.
Đến ngã tư đường, cô thấy cậu bỗng nhiên dừng lại, thắc mắc: “Chúng ta đi taxi sao?”
“Không.”
Dưới lầu đậu một chiếc xe gắn máy.
Cừu Lệ đã mượn chiếc xe này của người hàng xóm.
Thời tiết lúc này đã vào mùa đông, gió lạnh thổi qua khiến Khương Vũ không khỏi hắt hơi.
Lúc này, Cừu Lệ mới thấy cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, cậu không chút do dự lấy áo khoác đang mặc khoác lên người cô.
Khương Vũ không kịp nói cảm ơn cậu, cô nắm lấy vạt áo, vội vàng lên xe.
Cậu dẫm lên chân ga, lấy tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn trong phạm vi an toàn mà chạy đến trung tâm dạy múa.
Mặt đường trơn trượt, người đi trên đường rất ít.
Chỉ có vài người vội vã đi nhanh trong cơn mưa để tìm chỗ trú.
Khương Vũ thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, cô hỏi: “Cừu Lệ, anh có lạnh không?”
Cừu Lệ không quay đầu lại, cậu chỉ cười rồi nói: “Em đau lòng cho tôi à?”
“Không phải, tại vì anh ngồi ở trước mà gió lại hù hù như thế.
Hơn nữa còn đưa áo khoác cho em mặc.”
Cô cảm thấy rất áy náy, nhưng cũng không phải chỉ có áy náy.
Mà sâu trong lòng cô vẫn có chút đau lòng.
“Tôi không đưa cho em thì thể nào lúc lên sân khấu em sẽ trở thành thiên nga bị đóng băng.
Khi đó em còn bay được sao?”
Khương Vũ bật cười, cô cảm thấy cậu so sánh rất thú vị.
“Ừm….Cảm ơn anh.”
Cừu Lệ nói với giọng trêu đùa: “Sợ tôi lạnh thì em ôm tôi đi.”
“Anh! Anh nghĩ đẹp nhỉ.”
Cừu Lệ đúng là rất muốn cô ôm mình.
Lúc xe máy dừng ở đèn xanh đèn đỏ, cậu hắt hơi một cái.
Khương Vũ hơi do dự rồi chầm chậm duỗi tay để ở eo cậu.
Mặc dù cách lớp quần áo nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cái ôm của cô.
Mỗi tế bào trên người cậu như bị kích thích.
Nơi tiếp xúc với tay cô có cảm giác tê dại.
“Em có biết ôm không vậy!”
‘Hả?”
“Em để như vậy thì làm sao mà sưởi ấm được.”
Nói đoạn, cậu nắm lấy tay cô vòng ra phía trước để ôm lấy cậu.
Đúng lúc này đèn xanh sáng lên, cậu lại khởi động xe tiếp tục đến trung tâm dạy múa.
Khương Vũ ôm lấy eo cậu, gương mặt dần đỏ lên.
Cô chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai.
Cho dù là trước kia đã từng sinh hoạt vợ chồng với Hoắc Thành nhưng hành động ôm eo thế này thì cô chưa từng làm.
Chỉ có hai người yêu nhau mới ôm như vậy.
Khương Vũ có thể cảm nhận được người cậu rất lạnh.
Gió mang theo những hạt mưa nhỏ khiến trời càng trở nên lạnh hơn.
Khương Vũ mặc kệ đây có là hành động dành cho người yêu nhau hay không.
Cô mở khóa áo khoác rồi ôm chặt lấy cậu.
Cừu Lệ cảm giác được cơ thể ấm áp của cô.
Cái cảm giác này lập tức làm cậu tỉnh táo lại.
Cậu cảm thấy ấm áp, thật sự rất ấm áp.
Cậu phải rất kiềm chế mới có thể duy trì được sự tỉnh táo.
“Anh còn lạnh không?” Khương Vũ hỏi nhỏ.
“Lạnh.” Cậu cười nhẹ: “Em có thể ôm anh chặt hơn.”
Cô bĩu môi, để mặt mình áp vào lưng cậu rồi nhắm mắt lại.
Những sợi bông của áo len cọ vào mặt cô, quanh chóp mũi cô đều là hương chanh thơm dịu của cậu.
Khương Vũ hít sâu, cô cảm thấy khá thích mùi hương này.
“Suýt nữa thì quên mất.” Cừu Lệ đột nhiên quay đầu lại nói: “Ở trong túi áo của tôi có bữa sáng, em lấy ra ăn đi.”
Khương Vũ thử tìm trong túi áo của cậu, đúng là có một túi bánh bao trong đó.
Đã vậy bánh bao còn không bị nguội, vẫn còn hơi âm ấm.
Tuy Khương Vũ không muốn ăn, nhưng cô vẫn phải ăn.
Bởi vì cô phải bổ sung thể lực để chút nữa có thể thi đấu một cách tốt nhất.
“Trong đó vẫn còn một hộp sữa.”
Cô nghe theo lời cậu tìm trong túi còn lại.
Quả thật là bên trong còn có một hộp sữa bò.
Khương Vũ cạn lời: “Anh… chuẩn bị thật chu đáo.”
“Bởi vì tôi là bạn trai của em.”
“…”
Cô ăn xong bữa sáng là 9 giờ 20 thì Cừu Lệ cũng đã dừng xe ở trước cửa trung tâm.
Cô xuống xe, chuẩn bị trả áo lại cho cậu thì bị cậu ngăn lại: “Ngoài trời rất lạnh, em mặc đến khi vào trong thì cởi ra.”
“Ừm.”
Khương Vũ không có nhiều thời gian nên đi vội đi vàng vào trung tâm.
Cả người Cừu Lệ lạnh như băng, chỉ có phần lưng được cô ôm vẫn còn chút hơi ấm.
Khi cậu vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc vừa rồi thì bỗng nhiên nhìn thấy cô quay lại, đang cười chạy về phía cậu.
Cừu Lệ đứng thẳng lên, “Có phải em quên thứ gì….”
Cậu chưa nói xong thì bỗng Khương Vũ giang hai tay ôm chặt lấy cậu.
“Cảm ơn…”
Cô kề sát tai cậu, chân thành nói: “Thật sự rất cảm ơn anh.”
Hơi thở ấm áp của cô phả nhẹ vào tai cậu.
Trong nháy mắt, các giác quan như được phóng đại, dường như có rất nhiều ngôi sao nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Lúc cậu chuẩn bị giang tay ôm lại thì cô đã buông ra, vừa vẫy tay vừa nói: “Anh về nhanh đi! Áo em sẽ trả anh sau.”
Tay Cừu Lệ dừng lại giữa không trung, sau đó hạ xuống.
Nhiệt độ còn sót lại bên tai cậu vẫn rất chân thật.
Vào lúc này, cậu thật sự đã cảm nhận được giá trị của cuộc sống.
Trong thế giới trắng đen này, vẫn còn có nơi đáng giá để cậu lưu luyến.
—————————-
Khương Vũ vội vội vàng vàng đi vào phòng phục trang.
Thấy cô đến, tất cả mọi người ở trong phòng ai nấy cũng rất ngạc nhiên.
Trong đó có cả người đang thay trang phục chuẩn bị lên sân khấu – Phạm Đan Khê.
Lâm Khúc Văn vội vàng đến chỗ cô, “Sao bây giờ em mới đến, cô gọi điện thoại em cũng không bắt máy.
Có phải mẹ em không được khỏe nên em bỏ diễn không?”
Điện thoại của cô đã bị Khương Mạn Y giấu đi.
“Cô giáo Lâm, em không sao.
Bây giờ em có thể lên sân khấu.”
Lâm Khúc Văn thấy cô chỉ mặc bộ đồ múa ba-lê mỏng manh, toàn thân lạnh đến run bần bật, trong lòng bà cơ bản đã đoán được có chuyện gì xảy ra.
Bà cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng kéo Khương Vũ đến phòng hóa trang, vừa gọi người tới trang điểm cho cô vừa nói: “Chút nữa Khương Vũ sẽ là người lên sân khấu diễn bài cuối cùng.
Phạm Đan Khê sẽ lên trước, em chuẩn bị đi.”
Phạm Đan Khê tức giận nói: “Cô Lâm, rõ ràng cô đã bảo để cho em diễn chính, sao bây giờ lại đổi thành cậu ta.”
“Bây giờ không phải biểu diễn chính thức, còn phân chính với không chính cái gì.
Người nào biểu diễn tốt, giáo viên của trường Esmeralda sẽ tuyển người đó, người nào biểu diễn không tốt dù có diễn chính thì có ích gì.”
Phạm Đan Khê không cam lòng liếc Khương Vũ, sau đó đi chuẩn bị một mình.
Lâm Khúc Văn vừa dán tóc giả cho Khương Vũ vừa nói: “Nếu không được sự