Chuyển ngữ: NDLinh (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Khi ban giám khảo tuyên bố có một thí sinh đến từ trung tâm dạy múa Linh Tước trúng tuyển vào Esmeralda.
Học sinh và giáo viên trung tâm dạy múa Linh Tước đều rất phấn khởi.
Có trời mới biết để vào được Esmeralda là điều khó biết bao.
Hàng ngàn người thì chỉ một người được chọn.
Cuộc tuyển chọn toàn quốc lần này, gần như tất cả trường múa trên cả nước đều tham gia.
Hàng trăm hàng ngàn thí sinh dự thi, mà chỉ chọn ra hơn một trăm hạt giống ____
“Trung tâm chúng ta vậy mà không ‘tử trận’ hết!”
“Vậy cũng đáng tự hào rồi!”
“Sẽ là ai đây!”
“Còn có thể là ai, chắc chắn là Phạm Đan Khê rồi, chẳng ai có tư cách hơn cậu ấy để vào Esmeralda.”
“Nhưng mình cảm thấy Khương Vũ múa cũng rất khá.”
“Có sao nói vậy, thực ra Khương Vũ múa tốt hơn.”
“Các cậu đúng là gió chiều nào theo chiều đấy.”
“Chỉ nói vậy thôi, ai mà không phân biệt được.”
“Trước đây tớ không hề biết Khương Vũ là người có tiềm lực như vậy.”
……
Tiết Gia Di nhìn qua một lượt năm thí sinh đang căng thẳng trên sân khấu, chậm rãi đọc tên từng từ một___
“Hoàng Gia Lệ”?!
Khi cái tên này được xướng lên, toàn bộ khán đài đều trở nên yên tĩnh.
Sau đó, các khán giả bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán____
“Cái quái gì vậy! Suy qua tính lại cũng không nghĩ đến cậu ta!”
“Không phải Phạm Đan Khê thì là Khương Vũ.
Cậu ta còn chẳng bằng một nửa của hai người họ!”
“Ngạc nhiên thật, chẳng lẽ bởi vì trong tên Hoàng Gia Lệ và Tiết Gia Di đều có một chữ “Gia” nên Tiết Gia Di chọn sao!”
“Tiêu chuẩn tuyển người Esmeralda thật gây lú.”
……..
Khương Vũ hơi khó hiểu khi nghe Hoàng Gia Lệ được gọi tên.
Mặc dù cô nghĩ có thể mình không được chọn, nhưng không bao giờ nghĩ đến… mình thua Hoàng Gia Lệ.
Cô đã xem phần trình diễn của Hoàng Gia Lệ.
Nói thật, cô vẫn không cảm thấy tốt cho lắm, cùng lắm là ở tầm trung.
Khương Vũ không phục, Phạm Đan Khê đương nhiên càng không phục.
Rõ ràng là đã ngầm hẹn riêng giám khảo, tại sao cô ta vẫn bị loại….
Cho dù tình huống xấu nhất xảy ra, thì cô ta có thể tâm phục khẩu phục chấp nhận thua trước Khương Vũ.
Dựa vào đâu mà thua Hoàng Gia Lệ không có tài năng, không có gia thế!
Phạm Đan Khê chưa từng chịu thiệt thòi nào như vậy, cô ta đưa ra ý kiến: “Em múa không hề kém hơn Hoàng Gia Lệ, tại sao lại chọn cậu ta! Em phản đối với tiêu chuẩn tuyển người của Esmeralda!”
Tiết Gia Di bình tĩnh nhìn Phạm Đan Khê, không đưa ra câu trả lời ngay.
Trước ngày thi, bạn thân của bà ta làm trung gian giới thiệu nhà họ Phạm.
Đến nơi mới biết là nhờ vả bà ta để con gái nhà họ qua được vòng tuyển chọn.
Lúc đó bà ta không đồng ý, cũng hẳn là nói thẳng không đồng ý.
Quan trọng là bà ta không nhận quà từ nhà họ.
Vì vậy, cho dù lúc này phủ nhận, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Tiết Gia Di bình tĩnh hỏi lại: “Thí sinh Phạm Đan Khê, em thấy bạn ấy có chỗ nào không đủ tư cách?”
“Cậu ta… cậu ta vốn dĩ múa không xuất sắc, chỉ vì tập đi tập lại nhiều lần nên động tác mới được nhuần nhuyễn thôi.
Cậu ta có nhiều động tác… chẳng thể múa được, cậu ta rõ ràng là không có thiên phú.”
“Vậy thì, em cảm thấy chăm chỉ và thiên phú, thiên phú quan trọng hơn sao?”
“Đương nhiên.” Phạm Đan Khê cắn răng nói: “Không có thiên phú, chăm chỉ thì có tác dụng gì.
Cuối cùng cũng chỉ làm nền thôi, cũng giống bọn họ, biến thành phông nền trên sân khấu.”
Dứt lời, cô ta nhìn xuống một đám con gái dưới sân khấu.
Bọn con gái bình thường rực rỡ gấm hoa vây quanh Phạm Đan Khê, không ngờ rằng vào lúc then chốt, cô ta lại lấy bọn họ làm ví dụ phản biện.
Bọn con gái trong lòng ít nhiều cũng thấy hơi khó chịu.
Nhưng không thể phủ nhận, Phạm Đan Khê nói không sai, bọn họ vốn dĩ là làm nền trên sân khấu.
Bất kể là thiên nga lớn hay thiên nga nhỏ thì đều không phải là con thiên nga chói lọi nhất.
Tiết Gia Di không lập tức phản bác Phạm Đan Khê: “Em nói rất đúng, nhưng so với thiên phú, chăm chỉ không thể không nhắc tới.
Tôi hỏi em một vấn đề, em cảm thấy một tiết mục biểu diễn hoàn hảo, chỉ có mỗi nữ hoàng thiên nga biểu diễn, khán giả sẽ trả tiền sao?”
Phạm Đan Khê bị hỏi ngược lại.
Cô ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bởi vì từ khi bắt đầu tiếp xúc với ba-lê, cô ta đã thầm xây dựng mục tiêu là để trở thành một nữ chính có ánh hào quang sáng chói.
Trong mắt Tiết Gia Di có vài phần khinh miệt: “Không phải mang giày của Bộ Đàn Yên thì em có đủ tư cách làm Bộ Đàn Yên.
Nữ hoàng thiên nga chỉ có một.
Nhưng một sân khấu hoàn chỉnh lại có sự góp mặt của những thiên nga lớn, thiên nga nhỏ khác.
Vì vậy, thiên phú đúng là rất quan trọng.
Nhưng so với thiên phú, tiêu chuẩn tuyển người vào lớp F của Esmeralda chúng tôi lại càng coi trọng những học sinh chăm chỉ.
Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi chọn Hoàng Gia Lệ.”
Phạm Đan Khê vẫn còn đang nghi hoặc, nhưng người bên cạnh cô ta là Khương Vũ chợt hiểu ra.
Thế giới này chỉ có duy nhất một Bộ Đàn Yên, nhưng vũ công ba-lê khác thì có hàng ngàn người.
Đây cũng là tại sao lớp F ở Esmeralda có đến tận mấy trăm người, mà lớp A B C cộng lại không đến 50 người.
Thực ra tiêu chuẩn tuyển chọn hôm nay của hai vị ban giám khảo đã thương lượng từ sớm rồi.
Không chọn người có thiên phú cao nhất, cũng không chọn người múa đẹp nhất, chỉ chọn người mà lớp F cần nhất….
Người đó không thể kiêu ngạo, không thể tự mãn.
Đồng thời chấp nhận làm người bình thường, nguyện ý làm nền.
Cô đã hiểu rồi, hiểu cái quy tắc này rồi.
Bạch Thư Ý nhìn thấy hy vọng trong mắt Khương Vũ tan thành mây khói, bà ta ngẩng đầu hỏi: “Khương Vũ, nhìn em có vẻ hình như cũng không đồng tình lắm, đúng không?”
“Em tôn trọng lựa chọn của các cô.” Khương Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thư Ý: “Nhưng các cô làm như vậy.
Có công bằng không?”
Bọn họ vì bài kiểm tra cuối cùng này mà ngày đêm khổ luyện, cố gắng hết sức để hoàn thành bài thi tốt nhất, nhưng… cuối cùng lại thua cái gọi là “quy tắc”
Chọn theo “quy tắc”… không phải là cái tốt nhất.
“Trong cái giới này, từ trước đến nay vốn không công bằng.” Bạch Thư Ý nói rõ với Khương Vũ: “Đây chính là sự tàn khốc của thế giới của người trưởng thành.
Khương Vũ, hy vọng chuyện hôm nay đủ để khiến em hiểu thoáng về xã hội một chút.”
“Cô Bạch Thư Ý, em biết thế giới này tàn khốc.
Nhưng em vẫn tin chắc, múa ba-lê là thuần túy.
Có người mượn nó mà thu danh hưởng lợi, nhưng nếu chỉ múa vì danh và lợi, mãi mãi không thể múa được những kỹ thuật hoàn mỹ được.”
Ánh mắt cô sắc bén và dũng khí dám làm dám nhận giống hệt Bộ Đàn Yên năm ấy.
Bạch Thư Ý nghe thấy vậy, cảm giác như bị đâm trúng chỗ đau!
Đúng vậy! Tại sao bà ta cố gắng cả một đời vẫn không thể hi vọng đuổi kịp Bộ Đàn Yên!
Bộ Đàn Yên múa không phải vì thi đấu, không phải vì giải thưởng.
Bà ấy có thể múa trên con phố đông người qua lại, cũng có thể múa ở nơi không một bóng người.
Vui cũng múa, không vui cũng múa….
Thế