Chuyển ngữ: An Thuần (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Trường trung học Duật Hi là trường tư nhân cho nên hằng năm đều tổ chức tiệc cuối năm.
Nhà trường mời rất nhiều người nổi tiếng đến tham dự, tiện thể tìm thêm các nhà đầu tư tài trợ.
Vì vậy mà cách thức tổ chức tiệc cuối năm rất chuẩn mực.
Phía nhà trường yêu cầu mỗi lớp phải có ít nhất hai tiết mục thì mới đủ điều kiện tranh giải.
Dĩ nhiên là Đào An Hinh sẽ không bỏ lỡ cuộc thi này.
Hồi học cấp 2, cô ta đã từng học qua một lớp năng khiếu vũ đạo.
Sau này vì chuyên tâm học tập nên chọn từ bỏ nhảy múa.
Tuy là đã bỏ nhảy múa từ lâu nhưng ít nhất vẫn còn chút nền tảng.
Hơn nữa cô ta cũng rất thông minh, chăm chỉ cố gắng tập một bài để trở thành người đạt được giải thưởng.
Trong bữa tiệc cuối năm mỗi năm, cô ta đều múa một bài, tài nghệ vì thế mà càng ngày càng thành thạo.
Vì là học sinh nghèo vượt khó của trường nên bất cứ khi nào có trợ cấp hay học bổng, nhà trường đều đưa thông tin về hoàn cảnh gia đình và thành tích học tập của Đào An Hinh cho bên tài trợ xem.
Nhờ đó mà mỗi năm Đào An Hinh đều lấy được giải đặc biệt của tiệc cuối năm.
Tiền thưởng dao động từ 30 đến 50 nghìn tệ.
Mà mỗi lần sau khi nhận thưởng, Đào An Hinh khéo léo tìm cơ hội tặng quà cho cô Tần ở bộ phận quản lý văn hóa và giải trí của trường.
So với những bạn đồng trang lứa có gia đình khá giả mà nói, thì Đào An Hinh – người có gia đình bình thường nhưng do ảnh hưởng từ bố mẹ nên vô cùng hiểu rõ đạo lý đối nhân thế.
Lúc chủ nhiệm lớp lập danh sách học sinh tham gia cuộc thi, chỉ có một mình Đào An Hinh giơ tay.
Cô ta giơ tay, những bạn học có lòng muốn thử đều “chết tâm”, không muốn tham gia nữa.
Dù sao thì chỉ cần có Đào An Hinh tham gia, những bạn học khác xác định sẽ không giành được giải thưởng.
Thứ nhất, cô ta có quan hệ rất tốt với cô Tần của bộ phận quản lý văn hóa và giải trí ở trường.
Thứ hai, cô ta dựa vào thân phận học sinh nghèo vượt khó nên nhà trường cũng hài lòng khi trao giải đặc biệt cho cô ta, thậm chí còn lấy điều đó làm gương tuyên truyền.
Vì thế bọn họ không cần thiết phải tham gia góp vui.
Đào An Hinh thấy mọi người không giơ tay thì không còn cảm giác thú vị gì nữa.
Thắng quá dễ dàng khiến cho cô ta không có cảm giác thách thức.
Cô ta muốn có một đối thủ ngang tài ngang sức, như vậy khi thắng sẽ càng sảng khoái hơn.
Bởi vậy, cô ta đánh chủ ý vào Khương Vũ.
“Khương Vũ, nghe nói cậu học múa, chúng ta cùng tham gia cuộc thi tiệc cuối năm đi.
Vừa hay phần múa của mình là bài múa đôi.”
Khương Vũ đang vò đầu bứt tai đọc sách giáo khoa ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, chợt nghe thấy Đào An Hinh gọi tên mình, cô mới giật mình ngẩng đầu lên: “Hả?”
Đào An Hinh cười nói: “Mình nghe Hoắc Thành nói cậu đang học múa, cậu có muốn lên sân khấu biểu diễn không?”
Ngay khi cô ta lôi tên Hoắc Thành ra, các bạn học trong lớp bắt đầu trao đổi ánh mắt đầy thâm thúy với nhau.
Ai cũng biết Hoắc Thành thích Đào An Hinh, cầu mà không được nên mới chọn Khương Vũ làm người thế thân.
Tuy nhiên, khoảng thời gian này Hoắc Thành và Đào An Hinh có vẻ thân mật, nghe nói hai người đã xác lập mối quan hệ người yêu.
Lúc này Đào An Hinh cố tình nhắc tới Hoắc Thành, ít nhiều đều có ý tuyên chiến với tình địch.
Các bạn học khác bỗng trở nên hào hứng, bày sẵn tư thế quần chúng hóng hớt xem kịch vui.
Thật ra Khương Vũ không nghĩ nhiều giống họ, nghe thấy lời mời của Đào An Hinh mới bừng tỉnh nhớ ra ngày hôm nay của kiếp trước.
Kiếp trước, Đào An Hinh cũng “mời” Khương Vũ, dù sao thì cô cũng được xem là “thế thân” của cô ta.
Trước kia Khương Vũ vì tự ti nên nếu không vì yêu cầu bất đắc dĩ thì cô cũng sẽ không bao giờ múa trước đông người.
Bởi vì là người tự ti cho nên điều khiến cô sợ hãi nhất là trở thành tâm điểm trong mắt người khác.
Điều này cũng làm hạn chế năng lực biểu diễn và sức hút của cô.
Vì vậy mà cô trở thành người bình thường trong lớp múa.
Do vậy, dù là cô học múa ba lê nhưng trước giờ đều không nhắc đến với bạn bè.
Bởi cô sợ ánh nhìn của mọi người.
Kiếp trước, Đào An Hinh cũng mời cô múa cùng, nhưng vì quá căng thẳng nên cô thường xuyên mắc lỗi khiến bản thân vô cùng mất mặt.
Ngược lại, vũ đạo của Đào An Hinh vốn dĩ không quá xuất sắc nhưng vì đặt cạnh cái nền đối lập như cô mà khiến cho màn trình diễn của cô ta trở nên xuất sắc.
Chuyện này đã trở thành đả kích rất lớn đối với Khương Vũ, làm cho cô vỡ mộng với ba lê rồi dần dần từ bỏ ước mơ trở thành vũ công múa ba-lê chuyên nghiệp.
Có thể nói, chuyện này đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời của Khương Vũ.
Nhớ đến những cảnh tượng kinh khủng ở kiếp trước, thật sự rất thảm hại!
Nếu cô có thể nhờ vào app [Đã biết] để giúp người khác thay đổi những tiếc nuối và sửa chữa sai lầm, làm lại từ đầu thì những điều cô hối hận cũng nên cho qua thôi.
Khương Vũ lập tức đồng ý lời mời của Đào An Hinh: “Được, chúng ta múa cùng nhau.”
Các bạn trong lớp ngạc nhiên nhìn Khương Vũ, không nghĩ rằng cô sẽ thoải mái nhận lời Đào An Hinh.
Tuy rằng họ có nghe nói Khương Vũ học múa nhưng cô là một người hướng nội.
Lúc trước đi học, mỗi lần phải đọc diễn cảm thơ cô đều căng thẳng đến nỗi đọc sai liên tục.
Lần này cô đồng ý múa chung với Đào An Hinh trước mặt biết bao nhiêu khán giả, không biết có mắc lỗi gì không nữa.
Sau khi tan học, Đào An Hinh tìm Khương Vũ thương lượng chuyện hợp tác biểu diễn: “Chúng ta đều phải phát huy thật tốt, nỗ lực đạt được kết quả xuất sắc nhất có thể.”
Khương Vũ gật đầu: “Được.”
Đào An Hinh lấy điện thoại di động mở video cho Khương Vũ xem: “Cậu chỉ cần múa một đoạn thôi, học múa theo video này nhé.
Cậu có nền tảng cơ bản rồi nên học một đoạn múa với cậu chắc là sẽ không khó.”
“Không thành vấn đề.”
Khương Vũ thu dọn ba lô, chuẩn bị về nhà: “Có cần tập cùng không?”
“Không cần.” Đào An Hinh vốn dĩ không muốn phát huy tốt bài múa cùng cô, chẳng qua là muốn cô làm nền cho cô ta nên cô ta không muốn phí thời gian luyện tập với cô.
“Cậu chỉ cần học múa đoạn này thuần thục là được, không cần để ý tới mình.”
Khương Vũ về nhà xem video.
Trong video có hai người múa nhưng nói trắng ra là múa đơn, là cần cô làm nền.
Cô chỉ cần xuất hiện trên sân khấu hai phút, làm người múa đệm cho Đào An Hinh.
Nhưng mà không sao cả, dù là có hai phút nhưng cũng đủ để cô thể hiện thật tốt.
Giải thưởng thi đấu chia ra làm bốn giải, gồm: giải đặc biệt, nhất, nhì, ba.
Các giải nhất, nhì, ba sẽ không có tiền thưởng mà chỉ được trao cúp lưu niệm.
Chỉ có giải đặc biệt là có tiền thưởng và trao cúp lưu niệm.
Vì thế, mỗi người