Khương Vũ tới phòng công tác hỗ trợ học sinh để đổi sang ký túc xá khác.
Đồng thời cô cũng đóng luôn phí kí túc xá trong nửa tháng.
Ở có nửa tháng mà mất ba nghìn tệ, còn đắt hơn cả khách sạn cao cấp.
Hèn chi Esmeralda có thể xây một khuôn viên rộng lớn như vậy trong thành phố công nghệ.
Đúng là tiền nào của nấy.
Nhưng mà cũng may, cô và Lâm Miểu được phân vào chung một phòng.
Càng tiện cho cô hoàn thành nhiệm vụ [Cứu vớt cô bé lọ lem].
Lâm Miểu phấn khích khi thấy Khương Vũ kéo hành lý vào phòng.
Sau đó còn nhiệt tình giúp cô trải chăn ga gối đệm, sắp xếp bàn học lại cho gọn gàng.
Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, các cô gái trong phòng xúm nhau lại nói về các loại mỹ phẩm, tóc tai.
Lâm Miểu còn lấy ra hai bộ tóc giả mà cô ấy quý nhất, đội thử trước gương.
Không phải lúc nào nhan sắc cũng phụ thuộc vào kiểu tóc, nhưng sau khi Lâm Miểu đội tóc giả gợn sóng lên, trông cô ấy như một người khác vậy.
Cộng thêm dáng người cao gầy, dáng vẻ thục nữ dần hiện ra, hoàn toàn khác xa dáng vẻ “tomboy” thường ngày.
Khương Vũ không khỏi thở dài, cô ấy đúng là có tố chất của “cô bé lọ lem” đó!
Một cô gái khác vóc dáng hơi thấp, để tóc mái ngố, trông khá ngoan và lanh lợi – Mộc Tử Nhàn tò mò hỏi: “Cậu để tóc dài đẹp lắm á! Sao lại cắt tóc ngắn giống con trai vậy? Giờ ít ai cắt tóc ngắn vậy lắm.”
Thực ra Khương Vũ cũng muốn hỏi, nhưng sau khi cô gặp Lâm Huyên Nhi, không cần hỏi thì cô đã đoán được bảy tám phần rồi.
Quả nhiên, Lâm Miểu giải thích rằng: “Em gái tớ – Lâm Huyên Nhi không cho tớ để tóc dài, ngay cả ngang vai cũng không được, nhất định phải cắt thật ngắn thật ngắn, ngắn đến mức giống con trai mới được.”
Mộc Tử Nhàn kinh ngạc thốt lên: “Ủa cái gì vậy! Người gì đâu mà kì cục, quá trớn lắm luôn đó! Em gái của cậu… có phải em gái ruột không vậy! Sao lại có thể như vậy được chứ!”
Lâm Miểu bất đắc dĩ nói: “Em ấy là con của mẹ kế với chồng trước, không ruột thịt gì với bố tớ cả.”
“Cậu cũng thật là…” Mộc Tử Nhàn và Khương Vũ nhìn nhau, trong đầu đồng thời nghĩ đến ba từ: “Cô bé lọ lem.”
Không đúng sao, cô bé lọ lem không phải bị mẹ kế và con gái ‘tu hú đẻ nhờ’[1] à.
Rõ ràng là chủ nhưng lại thành con ở trong nhà.
Bây giờ Lâm Miểu không khác gì đầy tớ hầu hạ Lâm Huyên Nhi cả.
“Cậu phải phản kháng chớ!” Mộc Tử Nhàn kích động nói: “Cậu càng chịu đựng nó, nó càng được đằng chân lân đằng đầu.
Cậu phải học cách kháng cự.”
Lâm Miểu thở dài một hơi: “Ở nhà, mẹ em ấy nói một là một hai là hai.
Nếu tớ có ý phản kháng thể nào tiền sinh hoạt cũng bị cắt bớt.
Đừng hòng mà được đi học múa ba lê.”
“Vậy bố cậu đâu?” Khương Vũ tò mò hỏi: “Chẳng lẽ ông ấy không nói được mẹ kế của cậu à? Sao có thể ức hiếp cậu như vậy chứ.”
“Bố và mẹ kế rất yêu thương nhau.
Bà ấy có toàn quyền quyết định đến mọi chi tiêu trong nhà.
Mà Lâm Huyên Nhi lại rất hay làm nũng, luôn nói xấu tớ với bố làm ông ấy nghĩ tớ ở nhà ăn hiếp em ấy.
Tớ không dám cãi lại mẹ kế nên chỉ có thể cãi với bố.
Không ngờ quan hệ của bố con… trở nên gay gắt, lâu rồi tớ không nói chuyện với bố.”
Khương Vũ đỡ trán khi nghe Lâm Miểu trần thuật lại mọi chuyện.
Thành thật mà nói… Lâm Miểu đã xé nát quân bài tốt của mình rồi.
Mẹ kế không có công ăn việc làm, có nghĩa là bố có quyền quyết định kinh tế, còn Lâm Huyên Nhi thì nói trắng ra là đứa con gái không có quan hệ huyết thống, Lâm Miểu mới là con gái ruột của bố.
Ai dè cô ấy lại làm cho hai mẹ con tu hú có cơ hội chiếm tổ.
Quả là tiêu biểu cho phiên bản “cô bé lọ lem” thời hiện đại, chỉ là phiên bản này không có hoàng tử thôi.
Khương Vũ hạ quyết tâm làm “bà tiên đỡ đầu” giúp Lâm Miểu thay đổi được thực trạng của bản thân.
Cô nắm lấy bả vai Lâm Miểu, hỏi thẳng cô ấy: “Cậu có muốn thay đổi để không bị Lâm Huyên Nhi ức hiếp nữa không.”
“Tớ…”
Vẻ mặt Lâm Miểu khó xử, vừa ấp úng vừa do dự: “Còn cách nào chứ, bố tớ chuyện gì cũng nghe theo mẹ con nhà đó hết.
Tớ không làm gì được cả.”
“Nếu cậu muốn thay đổi, tớ có thể giúp cậu.
Nhưng nếu cậu thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, vậy thì người ngoài không nhúng tay vào được.”
Lâm Miểu nhíu mày, chìm sâu vào trong sự rối rắm.
Đúng lúc này, giọng nói oang oang của Lâm Huyên Nhi bên ngoài ký túc xá vọng vào trong —
“Lâm Miểu đâu rồi! Lâm Miểu chị lăn ra đây cho tôi! Lâm Miểu!”
Hai người đang nói chuyện thì cô ta hùng hổ, tự tiện đi vào trong phòng: “Lâm Miểu, có phải lúc nãy chị dọn hành lý cho tôi rồi giở trò giấu điện thoại của tôi không!”
“Hả! Chị… Chị không có!”
“Tôi không tìm thấy điện thoại, chắc chắn là bị đồ hèn hạ giấu đi rồi! Trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn hại tôi thế nào!”
Nói đoạn, Lâm Huyên Nhi không đợi mọi người phản ứng mà tát một cách “bốp” lên mặt Lâm Miểu.
Đầu Lâm Miểu nghiêng qua một bên, hai má đau âm ỉ, cả người đều choáng váng.
Các cô gái ở những phòng gần đó đều ngây ra, không ngờ Lâm Huyên Nhi ghê gớm thật, dám tát cả chị gái.
Chậc… sợ thật.
Đám con gái tụ tập ở trước cửa, xì xào bàn tán.
Khương Vũ lạnh lùng nói với Lâm Huyên Nhi: “Khùng hả! Không phải cô đang cầm điện thoại trên tay sao!”
Nghe thấy cô nói vậy, Lâm Huyên Nhi mới giật mình.
Tay trái cô ta đang cầm điện thoại mà lại không biết, còn đi tìm khắp nơi.
“Ầy… Đúng vậy thật, không sao không sao.” Lâm Huyên Nhi biết mình đuối lý, cười cười, “Mọi người tản ra hết đi, không có chuyện gì đâu.”
“Lâm Huyên Nhi, tự nhiên đổ oan cho người khác, còn tát cậu ấy, không xin lỗi à.” Khương Vũ kéo mạnh cô ta lại: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy cậu tát cậu ấy, ngay cả câu xin lỗi cũng không nói hả?”
“Liên quan gì tới cậu?” Lâm Huyên Nhi khó chịu: “Chị ta không cần tôi xin lỗi, cậu cái tư cách gì mà lên mặt với tôi.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Miểu.
Bởi vì Lâm Miểu vừa bị đổ oan vừa bị đánh nên bắt đầu nức nở.
Khương Vũ đứng bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô ấy.
Có muốn kháng cự hay không vẫn do cô ấy quyết định, người ngoài không có quyền xen vào nhiều như vậy.
Khương Vũ không giúp được cô ấy, chỉ có cô ấy mới giúp được mình.
Lâm Miểu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Khương Vũ.
Cô ấy hé môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Huyên Nhi, vẫn còn hơi sợ, giọng nói run run: “Em… Em xin lỗi chị đi, chuyện này là em sai.”
Lâm Huyên Nhi cười lạnh: “Muốn tôi xin lỗi? Chị nằm mơ đi, tôi không bao giờ xin lỗi chị.”
Dứt lời, cô ta sải bước đi ra khỏi phòng, không hề để ý tới Lâm Miểu phía sau.
Các cô thấy hết chuyện để hóng nên cũng tản đi hết.
Lâm Miểu ôm chân ngồi chổm hổm, khóc nức nở: “Từ nhỏ tới lớn đều như vậy, đều như vậy… Tại sao mà mỗi lần em ấy làm sai chuyện gì, đều là tớ… Em ấy chưa bao giờ xin lỗi, giống như em ấy không thích xin lỗi…”
Khương Vũ vỗ nhẹ vai của cô ấy: “Đã tốt lắm rồi.
Ít ra cậu có thể yêu cầu cô ta xin lỗi.
Cậu làm được vậy là tốt lắm rồi.”
“Nhưng em ấy vẫn không xin lỗi, cho dù là em ấy đổ sai cho tớ.”
“Cô ta sẽ xin lỗi.
Vào một ngày nào đó, cô ta sẽ vì những điều mà cô ta đã làm mà trả giá hết tất cả.”
Lâm Miểu ngẩng đầu, hai mắt đẫm nước nhìn về phía Khương Vũ: “Tớ… Tớ đã nghĩ thông rồi! Tớ phải kháng cự, tớ không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa.
Em ấy dựa vào cái gì mà không cho tớ để tóc dài.
Dựa vào cái gì mà em ấy vào