Vừa đi vào bên trong thì Hoa Tiên đã kéo Thiên Hoa lại nói:
" Mấy người kia thật khó ưu, vì sao Hoa Hoa ngươi lại còn muốn cho mấy người đó đến gặp cục đá( biệt danh mới của Xuân Đức do Hoa Tiên đặt cho.). Nhất là cái tên Cao Tiến gì đó cứ tưởng bản thân giỏi giang lắm, tu luyện gần 600 năm mới lên Luyện Hư trung kì."
Thiên Hoa nhìn bạn khuê mật của mình đang phát hỏa thì xin lỗi nói:
" Là ta sai, ta nhận sai không được sao, ta cũng nào ngờ mấy người kia lại đáng ghét tới vậy. Nhưng là gia tộc phía sau những người đó rất lớn chúng ta không chọc vào được. Mà thôi việc này để sau đi chúng ta nên đi xem đầu gỗ có sao không? "
" Ừ, nhanh đi xem hắn có bị sao không. Đã bị thương chưa lành lại còn uống rượu, nói mãi không chịu nghe. Tức chết ta."--- Hoa Tiên còn không quên mắng cho Xuân Đức một câu.
Sau đó hai người nhanh chân đi về phương hướng nơi phòng ở của Xuân Đức. Khi hai người vừa vào bên trong phòng thì liền thấy Xuân Đức đang nằm trên lưng Tam Nhãn Kim Lang bắt chéo chân đọc sách.
Thấy hai người đi vào bên trong thì Xuân Đức vẫn làm như không thấy hai người tiếp tục đọc sách. Tuy hắn không thấy ghét hai nàng nhưng cũng không thích gì cho cam. Hắn vẫn luôn tiết kiệm lời nói cùng giữ khoảng cách đối với các nàng.
Thấy bộ dạng Xuân Đức vẫn như bình thường thì Thiên Hoa trong lòng nhẹ nhõm đi không ít. Nàng lúc này cố gắng nở một nụ cười hỏi:
" Nè nè, đầu gỗ ngươi sẽ không phải giận ta chứ."
Mãi một lúc Xuân Đức mới đáp:
" Không hề."
" Vậy sao ngươi không xuống đây nói chuyện với hai người chúng ta mà cứ nằm trên đó mãi vậy? "--- Thiên Hoa tiếp tục hỏi.
Xuân Đức lại trả lời cộc lốc:
" Không thích."
Nghe liên tiếp mấy câu trả lời cộc lốc của Xuân Đức thì đại tiểu thư Thiên Hoa tức đến nổi giậm chân. Nàng hung hăng trừng mắt với Xuân Đức một cái sau đó đi qua một bên ngồi vẽ vòng tròn( có lẽ cô bé đó dỗi Xuân Đức rồi).
Nhìn tình cảnh này thì Hoa Tiên bên cạnh chỉ có thở dài, nàng quả thực chưa từng nhìn thấy khuê mật của mình giận một người nào nhiều đến vậy. Theo nàng thống kê thì từ lúc Xuân Đức có thể nói chuyện được tới giờ thì mỗi khi hai người gặp nhau thì Thiên Hoa sẽ dỗi một lần.
Lúc này đây nàng nhìn lên Xuân Đức nói:
" Cục đá nhanh xuống đây để ta còn trị thương cho ngươi. Dược vật ta cũng đã chuẩn bị đủ rồi đây."
Xuân Đức lúc này mới nhảy xuống Tam Nhãn Kim Lang đi tới một bên giường ngồi xuống như thường ngày. Tiếp sau đó Hoa Tiên càm nhàm vài câu rồi mới trị thương cho Xuân Đức.
***
Một tuần sau.
Nơi gia công vũ khí, bảo vật các loại của Long Nham Thành.
Lúc này đây có mấy tên luyện khí sư đang đứng trước mặt Thiên Nhai Thành Chủ liên tục tố khổ.
" Thành chủ đại nhân việc đại nhân giao cho bọn thuộc hạ quả thực bất khả thi. Thứ kia quá cứng hoàn toàn không thể gia công. Chỉ có thể để nguyên như vậy hình dạng chế tạo thành binh khí."
Thiên Nhai nghe mấy tên luyện khí sư nói vậy thì trong đầu không nhịn được liên tưởng đến cảnh tượng thuộc hạ của mình, mỗi người cầm một khúc xương xông lên giết địch. Tràng cảnh kia là cở nào mất mặt.
Hắn đanh mặt lại nói:
" Các ngươi không phải là nói chỉ sợ vật ta đưa tới không đủ tốt sao? Vì sao bây giờ các ngươi lại đổ mọi trách nhiệm lên vật liệu ta đem tới. Ta không quản các ngươi làm cách nào, hai ngày nữa phải có thứ ta cần."
Mấy tên luyện khí sư nghe vậy thì quá sợ hãi nói:
" Thành chủ đại nhân, việc này quả thực không thể. Nếu ngài không tin thì nhìn đây."
Nói xong tên này liền phun ra một ngọn lửa màu xanh cùng lúc đó hắn lấy lên một khúc xương chỉ dài khoảng gang tay. Khi khúc xương kia chạm tới lửa màu xanh thì ngay lập tức toát ra hư không chi lực ngay lập tức dập tắt ngọn lửa kia.
Bổn mệnh hỏa diễm bị hao tổn tên luyện khí sư kia ngay lập tức sắc mặt trắng bệch
lão đảo mấy cái may mà nhờ đồng bạn mới không bị ngã.
Nhìn thấy cảnh này thì Thiên Nhai cũng không khỏi hít vào khí lạnh, hắn biết hỏa diễm của luyện khí sư vô cùng lợi hại, đừng có khinh thường ngọn lửa màu xanh kia. Đến ngay cả hắn mà bị dính vào thì cũng phải bị thương không nhẹ.
Ngay lúc này một tên cận vệ bên ngoài đi vào nói nhỏ vào tai trung niên nhân. Trung niên nhân nghe xong thì sắc mặt khẽ thay đổi sau đó hắn nhìn mấy tên luyện khí sư nói.
" Là ta đã trách nhầm các vị. Tại yêu tộc sắp tấn công khiến cho tâm tình không được tốt mong các vị thông cảm cho ta."
Tên luyện khí sư lúc trước mới bị hao tổn bổn mệnh hỏa lúc này chắp tay nói:
" Thành chủ người cũng không cần tự trách, chúng ta hiểu nổi khổ tâm của người. Đều là do chúng ta vô năng."
" Đều là do bọn thuộc hạ vô năng."--- Những người khác cũng cuối đầu thật sâu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thiên Tử Nhai an ủi mấy người:
" Không sao, các vị đã cố hết sức. Mọi người đi nghỉ ngơi đi ta còn có việc gấp."
Nói xong hắn liền mang theo tên cận vệ đi nhanh ra bên ngoài, mấy tên luyện khí sư trong này hai mặt nhìn nhau sau đó thở dài một hơi. Cả bọn cũng không có rời đi mà là ở lại tiếp tục nghiên cứu cách chế tạo bảo vật chiến đấu từ những thứ xương cốt này.
Rời đi nơi chế tạo vũ khí, Thiên Tử Nhai ( tên đầy đủ) nhanh chân đi về phủ thành chủ, phòng khách quý.
Không qua bao lâu thì hắn liền đã về đến nơi, đẩy cửa phòng bước vào bên trong Thiên Tử Nhai liền nhìn thấy bốn vị lão giả đang ngồi chờ đợi sẵn ở trong phòng. Thấy bốn người này Thiên Nhai Tử cũng không dám thất lễ, hắn cung kính chào.
" Thiên Tử Nhai xin ra mắt các vị tiền bối."
Bốn người bên trong này đều rất có lai lịch, bọn họ đều là đại sư cấp bậc trong các các ngành nghề khác nhau. Nếu như Long Nham thành có hủy thì đám yêu tộc cũng không dám làm gì mấy người này.( Ở đâu cũng có chuyện như vậy,luôn có người có đặc quyền.)
Thấy Thiên Tử Nhai xuất hiện thì bốn ông lão cũng không có làm cao mà đứng dậy nói:
" Thành chủ không cần khách khí như vậy, chúng ta tới đây là muốn hỏi thành chủ một việc, không biết thành chủ có tiện trả lời? "
Thiên Tử Nhai hơi cung kính nói:
" Xin mời các vị tiền bối nói."
Lúc này một ông lão quần áo có phần bẩn thỉu, mặt mũi đỏ chót tranh nói trước:
" Là ta muốn mua cái răng thú kia của ngươi đổi lại ta sẽ giúp người luyện một kiện bảo vật người thấy sao."
Thấy ông lão mặt đỏ nói vậy thì một ông lão khác, ăn mặc nghiêm chỉnh, mắt sáng da hồng nói:
" Sĩ huynh, cái này sao được. Thanh chủ nếu người chịu giao dịch với ta thì những là tiên dược đây tất cả đều là của ngươi."
Ông lão này cực kì hào phóng mang ra một đống tiên dược mở nắp bình đặt trước mặt Thiên Tử Nhai. Chưa thấy đan dược ra làm sao nhưng dựa vào mùi hương thì cũng đủ biết đan dược kia phẩm chất không tầm thương.
Những người khác đều tò mò nhìn xem, vừa nhìn liền có người nhịn không được kinh hô.
" Đại Phá Đan, Cố Nguyên Đan."