Hai người Xuân Đức cùng Long Linh Nhi đều nghe tiếng quát nhưng cả hai cũng không có dừng lại bước chân mà vẫn tiếp tục bước đi. Vẻ mặt Xuân Đức lúc này cũng chẳng hề có chút thay đổi nào, hắn vẫn cứ như thường, bình thản bước đi từng bước theo phía sau Long Linh Nhi.
Không qua bao lâu thì hai người đã đối mặt với đội chấp pháp, những người này không ngờ lại tạo thành hàng ngăn trở đường đi của hai người, có điều mấy người kia khi thấy Long Linh Nhi thì đều tự động tách ra hai bên cung kính chào:
" Xin chào thánh nữ."
Lúc này đây Long Linh Nhi cũng không có thèm liếc mấy tên này lấy một cái, nàng như một con thiên nga trắng cao ngạo bước đi qua mấy người này. Những người kia cũng chỉ dám cúi đầu mà không ai dám nói điều gì.
Xuân Đức lúc này cũng đi theo ở phía sau, có điều Long Linh Nhi thì được thông qua, còn hắn thì bị một tên trung niên có khuôn mặt ngăm đen ngăn lại. Người kia gằn giọng quát:
" Tôn Vân, ngươi muốn đi đâu, sự việc nơi này ta nghi ngờ có liên quan đến ngươi."
Xuân Đức lúc này thì cảm thấy thực phiền thức, hắn lúc này thầm hận cái tên Tôn Vân kia, sống kiểu mẹ gì mà bị cả thiên hạ cưỡi lên đầu, bây giờ tới cả một con chó săn cũng dám cắn loạn.
Xuân Đức nhìn qua tên trung niên hỏi:
" Ngươi tên là gì? "
Tên trung niên kia ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói:
" Ta tên Tôn Hiệp, là người của bát thiếu gia chẳng lẽ đại công tử ngươi đã quên rồi sao, lần trước cũng là ta mang đại công tử từ nhà giam về đấy. Khặc khặc. Sao đại công tử Tôn Vân ngươi có gì muốn nói với ta sao? "
Xuân Đức vẻ mặt bình thản nhìn tên này hỏi tiếp:
" Ngươi có gia đình chưa? "
Tên trung niên lúc này nhăn mày nói:
" Hừ. Có rồi thì làm sao? Đừng có giả ngây giả dại với ta, nhanh theo ta về hình đường chờ đợi điều tra."
Xuân Đức nở một cười thân thiện vỗ vai tên trung niên nói:
" À, cũng không có gì đâu. Chẳng là ta chỉ muốn thông báo với ngươi là nên lên đường bình an, đợi khi nào về gia tộc ta sẽ tìm người nhà của ngươi rồi cũng để bọn họ lên đường gặp ngươi luôn."
Vừa nói xong thì " phúc " đầu của trung niên kia bị chém rụng, Xuân Đức cũng không cần dùng binh khí chỉ cần dùng tay thôi liền có thể đơn giản cắt đầu của tên trung niên kia xuống.
Liếm mấy ngón tay còn dính máu hắn cười cười nhìn đám chấp pháp đội nói:
" Nếu tên nào không có người nhà, cảm thấy sống trên đời chán quá rồi thì cứ đến gặp ta, ta sẽ miễn phí đưa tiễn các ngươi đi gặp người thân nơi cửu tuyền. "
Bị ánh mắt Xuân Đức nhìn qua đám người kia hai chân mềm nhũn, cả đám đều ngồi trên mặt đất dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.
Giải quyết xong mấy con rệp thì Xuân Đức liền cùng Long Linh Nhi rời đi. Hắn làm như vậy cũng không phải là máu chó nhất thời mà đã suy tính cả rồi.
Việc hắn đại nạn không chết, tính cách đại biến thì dường như ai cũng đã biết rồi,vì vậy hắn mới dựa vào điểm này mà không kiêng nể gì cả. Với cái danh phận đại công tử Tôn gia thì hắn có giết một tí người cũng sẽ không có ai dám động tới hắn.
Nhưng mà hắn cũng đã tính đường lui cả rồi, cùng lắm thì hắn lại vận dụng bí pháp rời đi thôi, chịu khó bị thương nặng một lần nữa thì hắn tin chắc rằng không mấy ai có thể cản hắn lại, mà nếu như lâm vào đường cùng thì hắn bỏ đi một phần đạo vận để trọng sinh chứ có gì đâu nhưng bây giờ tình cảnh không có bết bát đến vậy hắn cũng không muốn làm như thế.
Dù sao ở nơi đây vẫn tốt hơn là đi ra bên ngoài từ đi tìm kiếm thuốc trị thương, hắn cũng không tin rằng trên đời lại có nhiều người tốt như Thiên Hoa cùng Hoa Tiên. Vừa ra ngoài thì lại có người giúp hắn. Vì thế đã muốn diễn thì phải diễn cho thật tốt.
Hắn quyết định biến tên Tôn Vân mềm
yếu trước kia biến thành người điên giết người. Trên đời này chỉ có người điên mới làm cho mọi người sợ hãi, nhất lại là một thằng điên có đầu óc. Thêm một điều quan trọng nữa là hắn đã bắt đầu có chủ ý đối với nơi này rồi.( khặc khặc).
.....
Việc Xuân Đức đánh người cùng giết người ngay lại Trúc Lâm Mộng rất nhanh đã tới tai của những người đang chú ý hắn.
Ở bên trong một cái đình viện, nơi đây đang có 2 nam 2 nữ, nam thì tuấn tú phi phàm, nữ thì xinh đẹp tuyệt trần. Bốn người này đều là người xuất sắc nhất trong lớp trẻ của bốn đại gia tộc của Thánh Địa bàn Long.
Nam tử mặc một bộ quần áo màu tím, tay cầm một cây quạt có in hình đầu lâu, trên mặt luôn treo nụ cười ôn hòa chính là Tôn Khánh Nguyên nhị công tử của Tôn gia, là người tương lai kế thừa cái chức tộc trưởng(gia chủ).
Nam tử còn lại toàn thân bạch y, ánh mắt sáng ngời hữu thần, tuy chỉ ngồi nơi đó mà phát ra uy thế chấn nhiếp nhân tâm người người, người này tên là Long Cát, cũng là người được chọn để tương lai kế thừa gia tộc.
Hai cô gái còn lại phân biệt là Chí Vô Song cùng Cửu Công Chúa( người này tên là công chúa chứ không phải là có phong hiệu công chúa.) Hai người so về khí chất hay sắc đẹp đều cũng không thua kém nhau, tất cả đều thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành. Cũng không phải vì vậy mà tên Tôn Vân lúc trước một mực không buông tha cho.
Ngay lúc bốn người đang uống trà luận đàm thì đồng thời ngọc bài truyền tin bên hông cả bốn người đều sáng lên, cả bốn người đồng thời ngạc nhiên bọn họ nhìn nhau một cái sau đó đồng thời mỉm cười rồi mỗi người tự mình xem xét tin tức mà hạ nhân truyền tới.
Sau một lúc thì sắc mặt của mọi người đồng thời biến đổi. Ngay lúc này thì Tôn Khánh Nguyên đứng dậy chắp tay nói:
" Cát huynh cùng với hai vị tiên tử xin thứ lỗi, tại hạ có việc hệ trọng nên không thể ở đây cùng đàm luận với các vị, hẹn khi khác tái ngộ, tại hạ xin được cáo từ trước. "
Những người khác đều đứng lên đáp lẽ, khách sáo với nhau vài câu. Sau đó Tôn Khánh Nguyên liền nhanh chân rời đi nơi đây, không qua bao lâu thì đã biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi Tôn Khánh Nguyên rời đi thì Cửu Công Chúa nhìn qua Long Cát cười duyên nói:
" Long Cát đại ca không phải cũng nên về nhà một chuyến sao? Vì sao còn ở nơi này, chẳng lẽ đã bị Vô Song muội muội..."
Nói tới đây thì nàng không có nói tiếp mà dùng ánh mắt mập mờ nhìn qua hai người. Lúc này đây khi Long Cát còn chưa tỏ thái độ gì thì Chí Vô Song đã đứng dậy lạnh lùng nói:
" Ta đi về trước hai người ở lại nói chuyện vui vẻ."
Nàng ta nói xong một câu đơn giản như vậy liền quay người rời đi. Đi được đến dứt khoát.
Long Cát nhìn thấy Chí Vô Song rời đi thì cũng đứng dậy chắp tay cười bồi cùng với Cửu Công Chúa một cái sau đó vội vàng đuổi theo Chí Vô Song.
Nhìn bóng lưng hai người đã đi xa thì Cữu Công Chua bỗng dưng nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó nàng bưng lên tách trà hớp một ngụm nhỏ, đặt tách trà xuống nàng lầm bầm.
" Tôn Vân sao? Có khi nên đi nhìn xem người này một chút."