Thời gian lại đi qua một vài tháng.
Trong một tháng này Xuân Đức không có đi ra ngoài mà chỉ ở yên bên trong mật thất từ từ trị liệu thương thế của mình, sau khi dùng thuốc theo đơn của ông lão có tên Hà đại sư gì đó thì thương thế của hắn khôi phục nhanh hơn vài phần.
Lấy cái thể chất trời sinh mạnh mẽ, có sức khôi phục hơn người cộng thêm việc có thuốc( đan dược) tốt thì chỉ trong vòng một vài tháng ngắn ngủi thương thế của hắn đã khôi phục không sai biệt lắm.
Cơ thể đã hoàn toàn khôi phục lại riêng chỉ có linh hồn là vẫn chỉ mới khôi phục được thêm 2 phần. Bây giờ nếu muốn khôi phục hoàn toàn thì rất khó, trừ khi lại đi săn giết một ít tu sĩ cao giai để hấp thu linh hồn đối phương tẩm bổ bản thân.
Nhưng không sao, với vỏ bọc là đại công tử Tôn gia bây giờ cùng với thực lực vốn có thì hắn cũng không cần sợ gì cả. Hắn tự tin ở nơi đây không một ai có thể ngăn cản được hắn khi hắn quyết tâm bỏ chạy. Tuy bỏ chạy chẳng vinh quang gì nhưng giữ lại cái mạng vẫn tốt hơn.
---
Lúc này đây hắn đã kết thúc trị thương, sau khi nghĩ vẫn vơ một hồi thì hắn lại có đôi chút nhớ tới mấy đứa em gái cùng với ông bạn lắm mồm kia. Suy nghĩ một chút hắn lại lấy vật kia ra nhìn một chút.
Lấy ra từ bên trong nhẫn chứa đồ một bức ảnh, trong ảnh là cảnh mà Xuân Đức cùng với bốn cô em gái chụp chung với nhau trên một cánh đồng hoa đầy nắng và gió, hắn ngồi ở giữa còn bốn đứa em thì phân biệt ở hai bên, tựa gần vào hắn, trên đầu hắn có một quả cầu màu tím chính là Vô Địch ở trạng thái bản thể.
Ở phía trước thì đang có A Ngốc cùng A Manh đang chơi đùa với nhau. Phía sau mọi người chính là Tuyết Báo to lớn.
Nhìn thấy mấy đứa em bên trong bức ảnh đều đang nở nụ cười xinh đẹp thì hắn không khỏi nhớ về ngày trước. Nói thật cả cuộc đời hắn suốt ngày chém giết cùng tranh đấu với người, với trời. Có mấy khi có được những giây phút như thế này.
Nghĩ tới còn lâu nữa mới được gặp mọi người thì hắn có đôi chút cảm thấy buồn, nếu không phải là biết bọn họ vẫn ở bên cạnh, luôn đi theo chính mình thì hắn cũng.....( cảm xúc khó nói nên lời.)
Nói thực hắn sống ở trên cõi đời này tất cả đều là vì Vô Địch, bọn người Vũ Y, Lan Lan, Heo Con còn Tiểu Thất nữa. Cũng giống như trước kia, hắn làm tất cả cũng chỉ vì mẹ hắn. Nếu như không còn người thân thì hắn tình nguyện trở về cùng với cát bụi, hắn cũng chẳng thiết tha gì cái cuộc sống này.
Nói hắn mạnh mẽ cũng đúng, nói hắn yếu đuối cũng không sai.
Nói hắn mạnh mẽ bởi vì hắn có thể vì người thân của mình mà làm tất cả, đệ nhất ác nhân, chịu đủ đắng cay đau khổ, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ... Thử hỏi thiên hạ mấy ai làm được như hắn.
Vì sao mà hắn lại luôn luôn cố gắng để mạnh mẽ lên, đơn giản chỉ vì bảo vệ người thân của hắn. Chỉ có bản thân mạnh mẽ, có thực lực, có quyền lực thì mới có thể đảm bảo người thân của mình trong cái thế giới hắc ám này.
Hắn có thể trong mắt mọi người là một thằng ngu, một thằng không có đầu óc, một thằng cuồng sát, một thằng không có tính người nhưng không sao, chỉ cần Vô Địch cùng mấy đứa em hắn sống tốt là được. Còn thiên hạ nghĩ gì thì kệ mẹ thiên hạ. Nói cho cùng thì chẳng ai có thể sống thay cuộc đời của hắn.
Còn nói hắn yếu đuối là vì, nếu như chỉ cần có một ai đó có khả năng giết sạch người thân của hắn,thì xem như đã thành công đánh gục hắn. Mất đi chỗ dựa tinh thần thì hắn sống trên đời cũng vô nghĩa, một khi hắn phục thù xong thì hắn cũng sẽ tự vẫn.
Hắn là người như vậy, một người có thể dâng hiến tất cả vì người thân, có người thân hắn có tất cả, nếu mất đi
hắn không có gì cả. Hắn sẽ cố gắng thật mạnh, thật tàn ác để cho những kẻ ngoài kia chỉ cần nghe tên hắn thì không còn kẻ nào dám có ý đồ với người của hắn.
---
Hít một hơi thật sâu, hắn mỉm cười. Lúc này đây hắn cảm thấy mình không còn cô đơn, không còn sợ hãi bất cứ cái gì nữa.
Hắn đứng dậy vận động một chút tay chân sau đó đẩy cửa bước ra bên ngoài.
" Két két...Rầm."
Tiếng cánh cửa đá nặng nề được mở ra. Nhưng khi vừa mở cửa ra thì Xuân Đức nhìn thấy có một người đang lặng yên đứng đợi ở bên ngoài.
Người này là một cô gái, bộ dạng gầy yếu, hai mắt rất đỏ, tràn đầy tơ máu hình như là đã có thời gian rất dài không nghỉ ngơi tốt, khuôn mặt cô gái cũng rất bình thường. Nàng ta cứ đứng lặng yên như vậy nhìn Xuân Đức mà không có nói lời nào.
Xuân Đức mới vừa tinh thần phơi phới xong, gặp phải cảnh này thì không khỏi cảm thấy cuộc đời lại có thêm mấy phần u ám. Nhìn cô gái hắn ôn hòa hỏi:
" Cô bé muốn tìm ai sao? "
Cô gái nghe vậy thì hai mắt càng đỏ hơn, sáng đó nàng ta ôm trầm lấy hắn rồi òa khóc, vừa khóc nàng ta vừa nức nở nói:
" Muội là Nhạn Tuyết đây, ca ca, ca ca quên tiểu Tuyết rồi sao? Ca ca.."
Giọng nói của cô gái có phần khàn khàn, lại xen lẫn với tiếng nức nở khiến cho Xuân Đức là một người không ưa nữ nhân cũng không nỡ đẩy nàng ta ra. Hắn không có làm ra cử động gì cứ để mặc cô gái này ôm hắn mà khóc.
Thông qua lời nói của cô gái thì hắn cũng đã đoán được 8 -9 phân rồi, nếu hắn đoán không lầm thì cô gái này hẳn là em gái của cái tên Tôn Vân số khổ kia đi, nhìn bộ dạng này thì hẳn nàng ta cũng đã ở bên ngoài chờ đợi thời gian không ngắn.
Sau một lúc bị Nhạn Tuyết ôm chặt lấy khóc.Cũng không biết là đầu của hắn có bị chập dây nào không hay là phần lương thiện trong con người hắn lại trỗi dậy, hắn bất ngờ dùng bàn tay phải của mình nhẹ nhàng vỗ về cô gái. Hắn ôn nhu nói:
" Đừng khóc nữa cô bé, Mọi việc sau này sẽ tốt lên thôi. Đừng khóc nữa."
Nghe được lời nói ôn nhu của hắn thì Nhạn Tuyết đang ôm hắn khóc như lúc này bỗng nhiên ngừng khóc lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy mới khóc một lúc thôi nhưng hai mắt của cô gái đỏ sưng đỏ, khuôn mặt có chút gầy yếu lúc này nhìn càng thêm phần bi thương.
Xuân Đức cũng nhìn nàng, hắn dùng tay khẽ lau đi nước mắt trên mặt nàng. Rồi hắn khẽ mỉm cười.
" Tuy ta không nhớ gì đã xảy ra trước đây nhưng việc đó cũng không là vấn đề. Từ bây giờ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Từ bây giờ ta lại sẽ làm ca ca của muội."
Xuân Đức lúc ban đầu còn định dùng khống hồn thuật để khống chế cô gái này nhưng suy nghỉ một chút thì hắn thấy không cần làm như vậy, cô gái này cũng đã đủ khổ rồi, hắn có chút đồng cảm với nàng ta. Hắn tuy không phải là người nhưng vẫn có tính người, hắn chỉ giết người cần giết mà thôi. Vì vậy hắn quyết định lừa đối cô gái này.
[T/G: Định cho nvc lãnh huyết vô tình như mà thôi. Bản tâm lương thiện của mình không cho phép.]