Xuân Đức lúc này cũng học theo phim truyền hình trước kia hắn xem, hắn làm bộ sợ hãi, nắm chặt cái lá bằng vàng(Kim Diệp Tử) hét lớn:
" Không được lại đây, bằng không ta sẽ hủy nó."
Nhìn thấy hắn làm như vậy thì tên nam tử kia lúc này cười khinh thường nói:
" Chỉ bằng ngươi cũng muốn hủy đi nó. Đừng có làm ta buồn cười chứ. Giết hắn."
Nhưng ngay vào lúc này một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau.
" Á... Không..Cứu.."
" Á.."
Tiếng hét này làm cho những người ở nơi đây đều dừng lại động tác, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía tiếng hét kia.
Ngay khi bọn họ vừa quay lại thì đã thấy một ông lão mặc đạo bào Chí Gia bị một thành niên đồ đen bóp nát đầu, một ông lão khác thì lại bị một ngọn giáo màu đen xuyên qua tim chết không thể chết thêm. Người cuối cùng là mộ tên trung niên cũng mặc đạo bào của Chí Gia lúc này đã dùng huyết độn thuật quay đầu bỏ chạy.
Thấy cảnh tượng như vậy thì mấy trăm cao thủ của Chí Gia đang vây xung quanh Xuân Đức liền ngẩn ngơ. Như không tin vào mắt mình. Ba người kia bọn họ đều biết, đó chính là ba vị lão tổ trong gia tộc, mỗi người đều là cao thủ vương cấp có thần thông kinh người. Vậy mà cứ như vậy bị một người không rõ danh tính giết chết.
Đã kích lớn như vậy thì hỏi làm sao không khiến cho bọn họ bị sốc cho được.
Ngay sau khi giết chết hai tên lão tổ của Chí Gia thì Bóng Ảnh cũng không có vội đuổi theo trung niên kia mà nhìn qua một phương hướng khác, ngay lập tức từ một nơi ẩn nấp gần đó liền có 4 người phân biệt các phương hướng khác nhau bỏ chạy.
Bóng Ảnh nhìn những người kia bỏ chạy thì cười lạnh, hắn cũng không có vội đuổi theo bất cứ ai mà vẫn đứng nguyên tại đó.
" Hắc hắc. Lâu rồi mới có đồ ăn tươi."
Nói xong hắn liền mở to cái miệng ra, cái miệng rộng cả mét toàn răng nanh nhọn hoắt,cái lưỡi như lưỡi rắn cùng với vô số dịch nhờn đen thui. Vừa nhìn thôi cũng đã đủ kinh hồn táng đảm.
" Rốp rốp rốp..."
Không một chút hình tượng nào Bóng Ảnh bỏ nguyên cả hai tên cường giả mới vừa bị hắn giết cho vào trong miệng nhai, tiếng xương vỡ nát kêu vang khiến cho những người nghe được đều phải dựng hết tóc gáy. Còn miệng thì không tự chủ được liên tục nuốt nước miếng.
Sau khi ăn xong hai tên cường giả của Chí Gia thì Bóng Ảnh cũng không có nhìn qua bên này lấy một lần. Thân ảnh hắn từ từ mờ nhạt rồi biến mất không còn tăm tích. Đến ngay cả khi Bóng Ảnh đã biến đi đâu mất tích thì người ở nơi đây vẫn còn đang ngẩn người.
Ngay cả Xuân Đức lúc đâu là mục tiêu chính bây giờ cũng bị người ở đây bỏ qua một bên, chẳng ai còn thèm quan tâm đến hắn nữa cả.
Nhưng ngay vào lúc này chuyện bất ngờ lần thứ 2 phát sinh. Lúc này đây ở phụ cận từ hai phương hướng bất đồng xuất hiện hai người, mục tiêu đều là Xuân Đức. Nói chính xác hơn là trên tay hắn Kim Diệp Tử.
Đang còn trong cơn sốc trạng thái nhưng khi hai người kia vừa xuất hiện thì đám người của Chí Gia cũng ngay lập tức phản ứng lại.
Người nam tử có bộ dạng thư sinh bên Chí Gia lúc này hai mắt đỏ đậm gầm lên:
" Kẻ nào dám động tới chìa khóa bảo tàng ta giết cả nhà hắn."
Những người khác lúc này hai mắt cũng đỏ đậm, trong con ngươi đều là tơ máu nhìn điên cuồng tới cực điểm. Đồng loạt những người này đều gọi ra bản mệnh vũ khí công kích về phía hai người đang lao tới đây.
Nhưng nhìn thấy hàng loạt công kích đánh tới bản thân thì hai người vừa mới xuất
hiện liền cười khinh miệt, một trong hai người vừa cười lạnh vừa nói:
" Đám sâu kiến các ngươi cũng muốn thương tổn đến lão tử, về nhà tu luyện thêm vài kiếp nữa đi."
Xuân Đức thấy tên này nói vậy còn nghĩ rằng là hắn chém gió nhưng không ngờ tên này vậy mà trực tiếp dùng thân thể ngạnh kháng toàn bộ công kích, tất cả mọi tiên thuật đánh lên người hắn đều bị hộ thể tiên lực dội ngược lại.
" Phúc phúc phúc..."
Tay cầm cốt tiên(cây roi làm bằng xương cốt) tên hắc y nam tử này quật ra một cái, ngay lập tức vô số tu sĩ của Chí Gia liền hét thảm, máu thịt văng tứ tung, quần áo rách bay lả tả. Một vài người bị quất cho tan xương nát thịt chết không kịp ngáp.
Ở một bên khác thì người còn lại cũng không kém, hai tay hai kiếm chém giết tu sĩ Chí Gia như giết gà, thoáng cái hai người này đã giết vào bên trong sắp tiến được đến nơi Xuân Đức đang đứng.
Nhưng cũng vào lúc này từ bên trong đội ngũ của Chí Gia một lão giả đã có một chân đã bước vào quan tài lớn tiếng quát:
" Long Ngạo, Long Nham hai người các ngươi đây là muốn đi tìm cái chết sao? "
Ngay khi quát ra một tiếng này thì lão giả kia cũng phóng ra hai thanh phi kiếm bắn về phía hai người đến từ Long Gia.
Phi Kiếm hóa thành hai đường ánh sáng vòng qua những cao thủ của Chí Gia, chỉ vừa nhìn liền có thể thấy được tại nghệ ngự kiếm của ông lão này đã là xuất thần nhập hóa rồi.
Hai cao thủ đến từ Long Gia nhìn thấy một màn này thì cũng không dám lãnh đạm, cả hai đều lui lại một đoạn dùng bản mệnh vũ khí ngăn lại hai thanh phi kiếm đang lao đến.
" Keng keng keng keng...."
Liên tiếp là những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên đồng thời hai cao thủ bên Long Gia cũng liên tục phải lui lại về phía sau. Thấy vậy thì số cao thủ khác bên Chí Gia liền được đà xông lên, còn về phần Xuân Đức thì vẫn bị những người khác bỏ qua, có lẽ những người kia cho rằng hắn đã là cá nằm trên thớt rồi. Có chạy cũng không thoát.
Những lại vào đúng lúc này thì chuyện bất ngờ lần thứ 2 phát sinh, từ một nơi không xa, một đội ngũ cũng gần 200 người đều mặt đạo bào của Long Gia cũng bay tới phía bên này. Người dẫn đầu đội ngũ kia vừa cực tốc bay về phía bên này vừa hô lớn:
" Giết.."
Không qua bao lâu thì hai đội ngũ đã chạm mặt nhau, tiếp sau đó liền có một cuộc ác chiến diễn ra. Do cao thủ hai bên đều kiềm chế lẫn nhau thành ra ở giữa chiến trường chỉ có mình Xuân Đức là nhàn rỗi nhất, chỉ cần hắn không có chạy thì cũng sẽ không người nào để ý tới hắn làm gì.
Xuân Đức cũng chiều ý những người này, hắn cũng không có chạy mà đứng tại chỗ nhìn những người này chém giết, sau đó đợi tới lúc cuối cùng cho mỗi tên một kiếm. Ngay khi những người kia sung sướng vì đã chiến thắng thì hắn cho một kiếm, lúc đó mới là thú vị.