Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Khổ nhục kế


trước sau

"Tiểu thư?"

Tống Thanh Thư bất ngờ, Trương Triệu Trọng có nhi nữ sao?

Tiếp theo lại là tiếng “ ầm.. ầm..” truyền đến, Trương Triệu Trọng xót ruột, liền bên chạy vào bên trong..

Tống Thanh Thư ngồi cũng không xong đi cũng không phải, suy nghĩ thấy cũng nên qua xem một chút.

Đi tới hậu viện, thì thấy một nữ nhân tuổi thanh xuân đang giận dữ đập phá đồ vật, trên tay nàng đang cầm lấy một bình hoa Thanh hoa nâng đến đỉnh đầu định đập xuống đất, đột nhiên nhìn thấy Tống Thanh Thư, lập tức vô cùng sửng sốt.

Tống Thanh Thư cũng cả kinh, đây không phải là Lý Nguyên Chỉ sao, lần trước ở trong hoàng cung nàng biến mất, chính hắn còn tưởng rằng nàng nghe được tin Dư Ngư Đồng đã được cứu ra, nên chạy đi tìm ý trung nhân của mình, làm sao bây giờ lại đang ở trong nhà Trương Triệu Trọng.

Trương Triệu Trọng nhân cơ hội, giật lấy lạ từ trong tay nàng bình hoa, cẩn thận giao cho hạ nhân bên cạnh, sau đó mở miệng nói:

- Nguyên Chỉ, ngươi đến tột cùng thì muốn thế nào a.

Lý Nguyên Chỉ đôi mắt hơi chuyển động, tựa như không cùng Tống Thanh Thư quen biết nhau, trả lời:

- Thả ta ra đi…ta phải về nhà.

- Chuyện này không được….

Trương Triệu Trọng mặt tối sầm lại nói rằng.

Thì ra ngày trước Lý Nguyên Chỉ muốn tìm bằng hữu của phụ thân mình trong kinh thành, để tìm xem có biện pháp gì để cứu Dư Ngư Đồng ra, nhưng trên đường đi thì đụng phải Trương Triệu Trọng.

……………………………………………………………………………………..

Sư phụ Lý Nguyên Chỉ là Lục Phỉ Thanh cùng Trương Triệu Trọng là sư huynh đệ, cách đây ba năm về trước, Trương Triệu Trọng vừa nhìn thấy tiểu điệt nữ này, thì liền say mê luyến ái, nỗ lực đến gặp phụ thân nàng Lý Khắc Tú cầu hôn…

Lúc đó Lý Nguyên Chỉ, còn là một thiếu nữ, ý trung nhân trong lòng không nói là Bạch mã hoàng tử, chắc chắn cũng không thể là như một lão già Trương Triệu Trọng này, thấy hắn toát ra yêu thương, trong lòng nàng tất nhiên cực kỳ căm ghét.

Còn Lý Khắc Tú, cùng phụ tử của Bảo thân vương từ trước đến giờ không hòa thuận, đương nhiên cũng không muốn đem nữ nhi bảo bối gả cho một tên thuộc hạ của Bảo thân vương, tuy rằng Trương Triệu Trọng là tâm phúc của Hoằng Lịch, nhưng trong mắt Lý Khắc Tú, lão ta chỉ là một con chó săn mà thôi.

Lý Khắc Tú xem ra, nữ nhi của mình nếu như không thể vào cung làm phi, thì ít nhất cũng phải gả cho Vương công Bối Lặc, cho nên Trương Triệu Trọng làm sao lọt nổi vào mắt.

Sau khi Lý Khắc Tú bị triều đình điều đến phía nam, từ đó Trương Triệu Trọng không gặp lại Lý Nguyên Chỉ. Không ngờ lần trước đi đến kinh thành, tình cờ gặp người sáng nhớ chiều mong, lão đã hiểu rõ Lý Khắc tú không thể đem nữ nhi gả cho lão, liền quyết định trước bắt lấy Lý Nguyên Chỉ đoạt đi, sau khi gạo nấu thành cơm thì tính sau. Chỉ là Lý Nguyên Chỉ lanh lợi, lão không chiếm được chút tiện nghi nào mà còn phải tốn công sức cho người trông coi, lại còn bị nàng quậy phá..

Đương nhiên tất cả những thứ này đều là xuất phát từ nội tâm của lão đối với nàng chân tâm yêu thích nên không muốn dùng cách hạ lưu chiếm đoạt thân xác của nàng, ngoại trừ một khi Lý Nguyên Chỉ muốn trốn đi, lúc đó thì lão sẽ không buông tha nàng...

Lý Nguyên Chỉ miệng nhỏ lại cong lên, im lặng đến gần hạ nhân, giật lấy bình Thanh Hoa đoạt tới, “ rầm..” ném xuống đất bể tan tành.

- Cho dù là ngươi đem cả gian phòng này hủy đi, ta cũng sẽ không tha cho ngươi đi!

Trương Triệu Trọng mí mắt giật lên, giận dữ nói xong liền xoay người rời đi.

Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy Lý Nguyên Chỉ dùng khẩu hình không tiếng động tựa như nói: "Cứu ta" hai chữ, theo bản năng hắn gật đầu,, sau đó cùng Trương Triệu Trọng đi ra ngoài.

- Khiến cho Tống tiểu đệ cười chê rồi.

Trở lại trong bữa tiệc, Trương Triệu Trọng lúng túng nói.

- Cô nương này tính khí thật là lớn, có phải là lệnh thiên kim?

Tống Thanh Thư dò xét hỏi.

Trương Triệu Trọng hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói rằng:

- Không phải, nàng là đệ tử của nhị sư huynh, tên gọi Lý Nguyên Chỉ, nhị sư huynh nhờ đại ca chăm sóc cho nàng một quãng thời gian…

Tống Thanh Thư tuy biết Lý Nguyên Chỉ quá nửa là bị giam cầm, nhưng hắn cũng không rõ ràng ngọn nguồn, với lại bây giờ nguy cơ tứ phía, trong lúc nhất thời cũng không tốt manh động, nên quyết định để buổi tối lặng lẽ để gặp Lý Nguyên Chỉ tìm hiểu một chút tình huống rồi tính sau.

"Tường đồng vách sắt Bảo thân vương phủ ta không xông vào được thì không nói, nhưng chỉ là một Trương Phủ nho nhỏ thì ta tới lui tự nhiên."

Sau khi cáo biệt Trương Triệu Trọng, quay đầu lại nhìn Trương phủ, Tống Thanh Thư cười gằn,

"Phải cứu Hạ Thanh Thanh, lại muốn lấy được Tứ Thập Nhị Chương Kinh, còn phải cứu Điền Quy Nông, bây giờ lại bốc lên một Lý Nguyên Chỉ, úi trời… phải làm sao đây?..”

Trên đường trở về Dịch Phương quán, Tống Thanh Thư thấy đầu mình sắp nổ tung vì phải suy nghĩ.

Đột nhiên lỗ tai hơi động, chỗ rẽ phía trước mặt sau trên đường, truyền đến tiếng đao kiếm, Tống Thanh Thư trong lòng hiếu kỳ, lặng lẽ ẩn thân, tìm tòi hư thực.

Hai bên đường các nhà đã sớm thấy việc chém giết, cửa nhà dồn dập đóng chặt, một nữ nhân đang hốt hoảng chạy, mặt sau theo một đoàn quan binh, dẫn đầu có hai người huyệt thái dương nhô cao t, hiển nhiên là nội lực tinh thâm.

"Thái dương huyệt nhô cao, biểu lộ ra nội lực thâm hậu, thế nhưng cao thủ chân chính thì không ai có thái dương huyệt nhô lên như vậy..”

Cục diện bây giờ rất là khó khăn, cội nguồn khởi xướng lại chính là oan gia trước mặt, Uyên ương đao Lạc Băng- Văn phu nhân.

Lạc Băng thân hình lảo đảo, theo tình hình thì đã bị thương, không chạy bao lâu, thì nàng tự biết chạy trốn vô vọng, liền dừng lại, tay cầm song đao, đứng nhìn nhìn phía sau quan binh đang chạy tới..

Hai tên cao thủ dẫn đâu, vừa xướng vừa họa khêu khích Lạc Băng:

- Khà khà, nghe tiếng đã lâu "Uyên Ương Đao" Lạc Băng của Hồng Hoa Hội, là một nữ nhân xinh đẹp phong
tao đ, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.

- Chỉ là ta nói phu nhân, trượng phu người đã bị chúng ta bắt được, bây giờ chỉ còn dư lại nửa cái mạng, nếu là ngươi đồng ý bồi huynh đệ chúng ta một đêm, chúng ta sẽ bớt tra tấn lại trượng phu của ngươi, khà khà..

- Hừ… ta xem Bôn Lôi Thủ Văn Thái Lai cũng là tầm thường, bị trúng hai chưởng của ta đánh cho thổ huyết, cái thanh danh vang dội kia đúng là hữu danh vô thực..

Lạc Băng sắc mặt tái xanh, tức giận cả người run nhưng không thể làm gì.

……………………………………………………………………………………

Sáng sớm Hồng Hoa Hội mọi người đang thương lượng làm sao dùng mỹ nhân kế để đối phó Tống Thanh Thư, thì vô số quan binh đột nhiên tràn vào bao vây, cao thủ dưới trướng Bảo thân vương phủ hầu như đều đến đông đủ, Hồng Hoa Hội mọi người vội vàng ứng chiến, nhưng rồi nhiều người thất thủ bị bắt.

- Đây là Hoằng Lịch muốn giết người diệt khẩu, che giấu bí mật thân thế của mình.

Lạc Băng hiện tại bên còn có thể vang lên tiếng hô to của Vu Vạn Đình, lúc đó quan binh công kích, Hồng Hoa Hội mọi người vốn định yểm hộ Trần Gia Lạc và Vu Vạn Đình tẩu thoát trước, thế nhưng bọn họ vừa đối mặt thì bị hàng hàng lớp lớp quan binh bao vây, bất đắc dĩ Trần Gia Lạc lấy thân mình làm mồi, tận lực kéo một đám cao thủ Vương phủ thu hút về phía mình, để các đương gia lui lại.

"Không biết cuối cùng trốn ra được mấy đương gia đây?"

Lạc Băng trong lòng phát lạnh, rõ ràng Hồng Hoa Hội sợ rằng hôm nay qua đi chắc là đã xong. Nàng muốn lưu lại cùng trượng phu đồng sinh cộng tử, nhưng lúc ấy chúng huynh đệ dùng tính mạng vì nàng mở ra một con đường máu, nàng không đành lòng để bọn họ chết trong oan uổng, liền có chủ ý, sau khi thoát ra ngoài trước tiên nghĩ đến biện pháp đem bí mật thân thế của Hoằng Lịch truyền ra, rồi sẽ tự sát về dưới lòng đất làm bạn cùng với mọi người Hồng Hoa Hội.

Chỉ tiếc là hiện nay xem ra, nàng tựa hồ chạy trời không khỏi nắng, đến bước ngoặt sắp chết, Lạc Băng đã bình tĩnh lại, tay nắm chặt Uyên Ương Đao,

"Trước khi chết cũng phải giất thêm mấy tên cẩu Thát Tử, khi nào lực kiệt thì tự mình kết thúc."

…………………………………………………………………………………..

Tống Thanh Thư nhìn thấy Lạc Băng càng lúc càng thêm nguy cấp, hai tên cao thủ vây công nàng thì dùng chiêu thức cực kỳ hạ lưu, cứ nhắm bơi trức ngực và hạ thể của nàng công tới, trong lòng hắn giận tái đi:

“ Nữ nhân này tuy rằng đáng ghét, nhưng nếu muốn trừng phạt thì cũng phải là do ta, các ngươi tính là thứ gì?..”

Tống Thanh Thư giật lấy mảnh vái áo, che mặt rồi thả người nhảy ra ngoài, ngay một cước đá bay một tên đang chụp về phía bầu vú của Lạc Băng, đẩy nàng về phía sau lưng mình.

- Ngươi là ai?

Bọn quan binh nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người bịt mặt, hoảng sợ cả kinh, nhìn thấy thân thủ vừa rồi của hắn, thấy không thể khinh thường, vội vã tứ tán ra, đem hai người vây vào giữa.

Lạc Băng cũng sững sờ, có điều Tống Thanh Thư tuy rằng che mặt, nhưng nàng vẫn lập tức liền nhận ra được. Nữ nhân, đối với người nam nhân đã giao hoan cùng mình, luôn có một loại nhận dạng cảm giác quen thuộc không khác được, tuy rằng hai người đã từng chỉ có quá một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng Lạc Băng vẫn cứ nhớ kỹ thân hình, mùi vị của Tống Thanh Thư…

Nghĩ đến chuyện này, chợt Lạc Băng ngẩn ngơ, nhớ lại lúc trước ở trong hoàng cung, sự trong sạch của mình đã bị Tống Thanh Thư phá huỷ, nhớ lúc hắn đưa cây côn th*t nhét vào hạ thể mình, bên trong bụng dưới của nàng đột nhiên truyền đến một luồng khí tức cực nóng, cắn chặt môi, Lạc Băng cố đem trong lòng cái cảm giác đầy lửa nóng đó đè ép xuống, không biết vì sao, sau cái lần bị hắn bức ép ở trong hoàng cung trôi qua, có những đêm khuya, Lạc Băng lại nhớ về cây côn th*t mới lạ nuông chiều xuyên thấu trong thân thể mình, có lúc trong mộng giật mình tỉnh lại, thì phát hiện bên dưới cái âm hộ mình đã ướt nhẹp một đám lớn dịch nhờn, vừa kinh hoảng lại hoang mang.

Tuy rằng trong tâm trí nàng hận Tống Thanh Thư tới cực điểm, thế nhưng sự xuất hiện của hắn vẫn làm cho Lạc Băng liền thả lỏng ra, bất kể nói thế nào, thà rơi vào trong tay hắn, dù sao cũng tốt hơn rơi xuống đám quan binh Mãn Thanh như hổ như sói kia.

Nghĩ đến Hồng Hoa Hội lúc đang thương lượng nên dùng cách mỹ nhân kế như thế nào để đối phó Tống Thanh Thư, Lạc Băng đã cảm thấy được có một loại dự cảm hoang đường.

Tống Thanh Thư cùng hai tên dẫn đầu đánh qua mấy chưởng, cũng có chút giật mình nội lực của đối phương, cũng không giống với cao thủ bình thường,

- Các ngươi là người phương nào, tại hạ không muốn giết hạng người vô danh."

Hai tên cao thủ Mãn Thanh liền nổi giận mắng:

- Gia gia là Liêu Đông đệ nhất dũng sĩ Hải Lan Bật…

- Lão tử là Liêu Đông đệ nhất dũng sĩ Đức Bố….

…………………………………………………………………………………..

Lúc này cách tầm vài chục trượng, một chỗ trong bóng tối, Văn Thái Lai nhìn Vu Vạn Đình bên cạnh:

- Lão đà chủ, chúng ta dùng kế sách khổ nhục kế này để đành lừa Lạc Băng, đến tột cùng có cần thiết hay không vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện