“Ba người đúng là thiên tài trẻ tuổi bậc nhất giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, nhưng đáng tiếc, các người vẫn chỉ là số ít”.
“Các người đối phó với ba người bọn ta đã phải tốn mười phần sức lực, mà Địa Sát của Thế Giới Hắc Ám bọn ta có đến mười hai người, làm sao các người chống đỡ được?”.
Hắn vừa dứt lời, mấy tiếng xé gió vang lên trong bóng tối, sau đó tám bóng người bay vọt tới, đứng bên cạnh ba người bọn Thi Ma.
Một hàng mười một người khí thế ngút trời, sát ý nồng đậm.
Trong chớp mắt, Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành, Lục Chí Văn đều biến sắc, cảm giác được áp lực khôn cùng.
Nếu chỉ là một đối một, bọn họ tuyệt đối không sợ bất kì ai trong Địa Sát, nhưng nếu lấy ba địch mười một, có thể nói là bọn họ không có phần thắng.
Kỳ Nhược Yên và hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều lài về sau, lài thẳng đến bên Kỳ Nhược Tuyết, che chắn cô ấy.
“Chị, chuyện này là sao?”.
Khung cảnh trước mắt khiến Kỳ Nhược Tuyết kinh hãi không hiểu ra sao.
vội vàng hỏi Kỳ Nhược Yên.
“Tiểu Tuyết, chuyện đến nước này cũng nên nói cho em biết”.
Kỷ Nhược Yên thấp giọng nói: “Đám người trước mắt đều là người của tổ chức sát thủ, tất cả đều nhắm vào em”.
“Lần này chị từ Tam Tuyệt Môn đến đây là để bảo vệ em”.
Kỷ Nhược Tuyết nhất thời đứng sững tại chỗ.
Đương nhiên cô ấy có thể nhìn ra những người trước mắt đều là kẻ cùng hung cực ác, kẻ nào kẻ nấy mang tuyệt kỹ đầy mình.
Cô ấy không hiểu vì sao mình lại bị tổ chức sát thủ nhắm đến.
“Tiểu Tuyết, không cần lo, có chị ở đây, ai cũng không làm em bị thương được!”.
Kỷ Nhược Yên vỗ đầu Kỷ Nhược Tuyết, mắt lóe lên sự tự tin, nhìn về phía mười một kẻ đỉnh cao tông tượng.
“Thi Ma, ông cho rằng chỉ dựa vào mười một người các ông thì có thể đạt được mục đích sao?”.
Tú Hoa Châm không thấy bóng dáng đâu, Thi Ma cảm thấy hơi lạ, nhưng hắn không để tâm quá nhiều, lạnh lùng cười với