Chương 7: Trêu ghẹo cha dượng sĩ quan
“Fuck!” Triệu Tiệp bị đèn xe chiếu vào mắt, anh vội vàng rút tay ra khỏi quần, dùng cặp ngăn lại mặt của An Dịch, anh dồn mắt nhìn phía trước, từ cửa sổ thì không thấy rõ được mặt của người ở trêи xe.
Chu Hậu Đông xuống từ trêи xe, hôm nay anh đi ra ngoài làm ít chuyện nên về trễ, mà giờ này học sinh đã sớm tan học về nhà, hai người vậy mà lại ôm nhau hôn môi ở ngõ nhỏ, tuổi còn trẻ đã muốn học theo người lớn, khi nào thì cô bé lại trở nên phóng đãng như vậy.
Triệu Tiệp thấy rõ người tới, anh bỗng bắt đầu trở nên hoảng loạn, nói cà lăm: “Chú… Chú…”
Lần này Chu Hậu Đông không nhịn nữa, anh trực tiếp đá một chân qua, đá Triệu Tiệp đổ xuống mặt đất.
An Dịch không nghĩ tới có thể vào lúc này đụng phải Chu Hậu Đông, cô còn chưa có lấy lại tinh thần, thì Triệu Tiệp đã ngã xuống đất.
“Lên xe.” Chu Hậu Đông nặng nề thở dốc, anh mở cửa xe ra, mệnh lệnh cho An Dịch.
An Dịch nâng Triệu Tiệp từ trêи mặt đất dậy, cô trừng mắt với Chu Hậu Đông, cũng không nói chuyện.
“Lên xe.” Chu Hậu Đông lại mệnh lệnh lần nữa, anh biết bản thân cứng nhắc, làm quân nhân mười mấy năm, những người lính mà anh mang theo trong quân đội có ai là không nghe lời đâu.
“Em lên xe trước đi, anh không có việc gì.” Triệu Tiệp không biết chú chướng mắt anh chỗ nào, bạn trai của con gái mình lạu xuống được tay năng như vậy trọng tay.
An Dịch không để ý tới người đàn ông, cô nhặt cặp sách ở trêи mặt đất lên, trực tiếp xoay người đi về phía trước.
“Chú…” Triệu Tiệp muốn nói vài câu với Chu Hậu Đông, còn chưa kịp mở miệng, Chu Hậu Đông đã lên xe, tắt đèn xe một cái, đã lái đi.
Triệu Tiệp bi thôi đá một chân lên trêи tường, đá đến nỗi ngón chân cũng bị đau.
An Dịch về đến nhà, trực tiếp vào phòng mình, khóa cửa lại, An Cầm Lệ gọi cô, cô cũng không đáp lại. Cô nằm ở trêи giường nghĩ thầm: “Ông già này xem ra là thật sự nổi giận.”
Chu Hậu Đông thừa dịp thời gian cơm nước xong, anh liền nói với An Cầm Lệ chuyện của An Dịch và chàng trai kia, An Cầm Lệ nghe xong cũng khá tức giận, cơm nước xong, cũng không thấy An Dịch đi ra, anh muốn đi tâm sự với An Dịch, dù sao cũng là con gái kế của mình, nói anh mặc kệ, thì không biết mọi chuyện sẽ phát triển đến tình trạng nào nữa.
An Dịch tắm xong đang ghé vào trêи bàn làm bài tập, thì có người tới gõ cửa, cô nghĩ khẳng định là An Cầm Lệ, liền nói: “Con không đói bụng, không muốn ăn.”
“Là chú.” Chu Hậu Đông hắng giọng nói ra.
An Dịch buông bút, qua một lúc lâu cô mới nói: “Làm gì?”
“Mở cửa đi, có chuyện muốn nói với con.”
An Dịch đứng lên đẩy ghế đẩu ra, đi qua mở cửa ra, cô vừa mới tắm xong, chỉ mặc một cái váy, tóc ướt dầm dề, đầu vai trắng nõn lộ ở bên ngoài, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông cao lớn, cái miệng nhỏ màu hồng vô cùng dụ dỗ.
“Mẹ con để chú tới tâm sự với con.” Chu Hậu Đông mượn danh nghĩa của An Cầm Lệ để nói dối.
An Dịch ngăn Chu Hậu Đông lại, bộ váy bại lộ không ngăn được hai иɦũ ɦσα đầy đặn, tóc đẹp đen nhánh rũ ở trêи vai, cô dựa vào trêи khung cửa, giọng nói cố tình có chút nũng nịu: “Đứng ở đây nói.”
Chu Hậu Đông nhìn cô gái vừa mới tắm xong ở trước mặt, bề ngoài xinh đẹp khác với bình thường, anh không khỏi nuốt nước bọt, da thịt quá mức trắng nõn ở trước ngực đập vào hai mắt.
Đàn ông đều là người