Bị Mộ Trừng Dục lăn qua lộn lại suốt một buổi trưa, thời điểm Nghê Thi Đinh xuống giường, cả hai chân đều mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên thảm lông xù.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy dọc theo miệng huyệŧ ra ngoài, dính ướt một mảng thảm lông trong phòng Mộ Trừng Dục. Nghê Thi Đinh luống cuống tay chân, duỗi tay muốn sờ, tuy nhiên còn chưa kịp sờ cô đã bị Mộ Trừng Dục ôm lấy, vững vàng dựa vào trong lồng ngực vững chắc của người đàn ông.
Mộ Trừng Dục ôm cô vào phòng vệ sinh. Nhìn sườn mặt Mộ Trừng Dục , Nghê Thi Đinh có chút mê mang, người đàn ông này tuy rằng ngốc nghếch, nhưng tất cả những sự tình liên quan đến vấn đề này anh đều thể hiện vô cùng săn sóc, khiến cô không có cách nào coi anh là tên ngốc mà đối đãi.
Tuy nhiên không quá một phút sau, Nghê Thi Đinh liền bị vả mặt.
“Vì sao huyệŧ của Nghê Nghê thường xuyên chảy ra sữa bò vậy?”
Vững vàng đặt Nghê Thi Đinh vào trong bồn tắm, Mộ Trừng Dục nắm hai chân cô chống ở hai bên bồn tắm, còn mình thì ngồi xổm giữa hai chân cô, giống một đứa trẻ tò mò nghiêm túc quan sát cái lỗ nhỏ đang chảy ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ kia.
“Đấy là của anh! Sữa bò của anh!”
Thấy Mộ Trừng Dục tò mò nghiên cứu, biểu cảm thiên chân vô tà, trong lòng Nghê Thi Đinh hơi nhiễm chút cảm giác không vui.
Rõ ràng đó là do thứ xấu xa của Mộ Trừng Dục bắn vào bên trong, mỗi lần xong việc anh còn lôi việc này ra hỏi, Nghê Thi Đinh cảm giác như mình bị trêu chọc. Tuy nhiên khi nhìn thấy biểu cảm ngây thơ của anh, cô vẫn đỏ mặt kiên nhẫn giải thích.
Mộ Trừng Dục “Nga!” một tiếng bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà tiếp theo anh lại bắt đầu đặt câu hỏi, vĩnh viễn không nhớ tới lúc mình hùng hục cày cấy trước đó.
“Nó chảy từ bên dưới Nghê Nghê ra mà.”
Nghe thấy ngữ khí thuần khiết này, một câu hỏi không hề nhuốm màu sắc tìиɦ ɖu͙ƈ, Nghê Thi Đinh lập tức suy nghĩ muốn cho anh một đạp.
“Là anh bắn nó vào trong huyệŧ của em! Nó là đồ vật của anh, em nói của anh thì chính là của anh. Mau lấy ra cho em!” Nhìn huyệŧ cuối cùng cũng khép kín miệng lại, Nghê Thi Đinh hô