Thông tin truyện Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Thể loại:

Ngôn Tình, Sủng, Trọng Sinh

Lượt xem:

1,249

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 14218 lượt

REVIEW TRUYỆN CHỒNG TÔI MẮC HỘI CHỨNG BÁC HỌC


Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải
Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, ngọt sủng, HE
CP: Nam mắc bệnh tâm lý × Nữ mắc bệnh di truyền.
Tình trạng: Edit hoàn
Review bởi: My Trần
Chỉnh ảnh: Aurora
???? Văn án:
Mộc Tiểu Nhã sống 26 năm mới biết được bản thân mắc một căn bệnh di truyền, không loại thuốc nào chữa khỏi, chỉ có thể chờ chết.
Trước khi chết, rất nhiều người tới gặp cô, nhưng với cô, ấn tượng sâu nhất chính là Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên là hàng xóm của cô, một người tự kỷ mắc hội chứng bác học[1]. Lúc ấy, trên khuôn mặt đầy sẹo của anh tràn đầy tuyệt vọng: “Tôi, tôi đã nghiên cứu tất cả hồ sơ y tế của em, nhưng, tôi không có cách nào cứu em.”
Mộc Tiểu Nhã ngạc nhiên: “Anh là bác sĩ?”
Bạch Xuyên: “Tôi không phải…”
Bệnh của Mộc Tiểu Nhã là bệnh di truyền, trừ khi thay đổi gien, nếu không, không có khả năng chữa khỏi. Nhưng, Bạch Xuyên là người duy nhất có suy nghĩ muốn chữa khỏi bệnh cho cô sau khi cô bị bệnh.
Mộc Tiểu Nhã: “Vì sao anh muốn chữa khỏi bệnh cho em?”
Bạch Xuyên: “Tôi muốn cưới em.”
Mộc Tiểu Nhã cười: “Nếu anh cưới em, ngay lập tức sẽ trở thành một người góa vợ.”
Bạch Xuyên cố chấp nói: “Tôi muốn cưới em.”
Bạch Xuyên bị suy giảm nhận thức, gặp khó khăn trong việc biểu đạt suy nghĩ của mình, chỉ có thể một lần, lại một lần lặp lại.
Sau đó, Mộc Tiểu Nhã vẫn chết, nhưng khi tỉnh dậy, cô đã trở về thời điểm mùa hè tốt nghiệp đại học năm ấy.
Bạch Xuyên: “Bà của tôi sắp chết, bà hy vọng tôi kết hôn, tôi… tôi muốn cưới em.”
Mộc Tiểu Nhã nghĩ rằng, nếu mình chỉ có thể sống thêm bốn năm, tại sao lại không gả cho Bạch Xuyên. Ít nhất sẽ không khiến Bạch Xuyên phải cưới người phụ nữ độc ác kia, cuối cùng lại bị lửa lớn thiêu hủy khuôn mặt tuấn tú này.
Mộc Tiểu Nhã: “Được.”
Một khắc ấy, trong mắt Bạch Xuyên đều là tinh quang, là thứ đẹp nhất mà Mộc Tiểu Nhã từng thấy ở cả hai đời.
???? Mấy ngày trước mình mới review một truyện của Bạo Táo Đích Bàng Giải, so với Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi thì bộ này mình có thể cảm giác được tác giả viết lên tay rất là nhiều.
Mô tuýp của truyện không hẳn là mới nhưng mà nhờ tác giả chắc tay và editor mượt mà có tâm mà truyện tương đối lôi cuốn, tốc độ phát triển tình cảm của nam nữ chính tương đối ổn định và logic.
Nữ chính là một người trọng sinh, nhưng điều mới lạ ở đây là nữ chính trọng sinh nhưng lại không thể tự thay đổi tương lai của mình. Bệnh di truyền là bệnh nan y và độc giả gần như có thể cảm nhận được là sẽ có một ngày nữ chính sẽ phát bệnh lần nữa (nhưng tác giả mẹ đẻ nha yên tâm đi kết HE chị hông có chết ). Nữ chính làm mình liên tưởng đến nữ chính trong Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ, chị có thể không nhất thiết vì tình yêu mà lấy nam chính, nhưng lại rất quan tâm chăm sóc và có trách nhiệm với chồng mình rồi từ đó mà mới lâu ngày sinh tình.
???? Nam chính rất rất rất dễ thương và tội nghiệp luôn. Anh mắc chứng tự kỉ nên gặp khó khăn trong giao tiếp, không hiểu nhân sinh và khi bệnh bùng phát cũng sẽ trở nên bạo lực. Mình rất thích cách tác giả miêu tả tương đối chân thật bệnh tự kỉ, dù có thông minh đến mức nào thì tự kỉ cũng có những khó khăn của nó và không thể chữa khỏi hoàn toàn. Dù như thế nhưng mà anh rất chi là thương vợ :)) chọc vợ giận không biết cách dỗ, thấy nhân viên trong công ty mua hoa dỗ bạn gái thì ôm luôn hoa của người ta về tặng vợ, đi làm hơn 3 năm không bao giờ hỏi tiền lương bỗng dưng gõ cửa anh trai đòi lại từng cắc vì vợ kêu không có tiền
???? Xuyên suốt truyện là những tình huống đời thường của gia đình nam nữ chính. Tình thương của cha mẹ và anh trai nam chính dành cho anh, những khó khăn và áp lực của người nhà bệnh nhân tự kỉ, lòng bao dung của cha mẹ nữ chính.
Truyện mặc dù không có nhiều cái cao trào nhưng chuẩn điền văn đọc rất lôi cuốn. Bệnh của nam nữ chính cũng không được bàn tay vàng buf, bạn phải đọc đến cuối truyện mới biết được kết cục. Tác giả viết chắc tay, editor có tâm, đọc xong cảm thấy đời dễ thương hơn hẳn


Bình luận truyện