Mạc Phi Nhi bỗng nhớ đến dự án quay quảng cáo cho kem chống nắng, cô nhổm dậy hỏi anh:
- Tuấn Thiên, này, anh đừng ngủ sớm vậy chứ.
Tôi hỏi anh một chút, dậy đi.
Hàn Tuấn Thiên ậm ừ trả lời cô rồi lại ấn đầu cô ngủ tiếp.
Mạc Phi Nhi trườn lên người anh, cô liên tục véo má anh buộc anh tỉnh táo:
- Này, Uyển Nhi hôm trước tôi đánh cô ấy.
Không biết có làm sao không? Cuối tuần nay công ty tôi mời cô ấy quay quảng cáo.
- Ừ - Hàn Tuấn Thiên chăm chú nhìn cô.
Anh chờ cơ hội này lâu lắm rồi, anh không muốn nhắc lại sợ cô lại vì thế mà tống anh ra khỏi nhà.
- À thì chuyện đó, tôi không biết có phải vì tôi mà hủy hợp đồng không nữa? Anh nghĩ liệu có sao không? – Mạc Phi Nhi thấp thỏm hỏi.
- Không sao đâu, em yên tâm đi.
Cô ấy chắc chắn sẽ tham gia.
Việc ở quán café em nghe anh giải thích.
– Hàn Tuấn Thiên vuốt tóc cô.
- Tôi không muốn nghe gì cả.- Mạc Phi Nhi cố chấp che hai tai mình lại.
Cô rất sợ nghe đáp án từ anh.
Cô sợ anh thừa nhận thực ra anh còn tình cảm với cô ta.
Hàn Tuấn Thiên lúng túng gỡ tay cô ra, anh gằn từng chữ:
- Em không muốn cũng phải nghe.
Anh đã từng bảo em chỉ nghe và tin những lời anh nói thôi mà.
Em đừng ghen nữa được không? Anh thực chấm dứt với cô ấy rồi.
- Tôi đâu có ghen, anh nhầm rồi.
Đàn ông thì không ghen với phụ nữ đâu? – Mạc Phi Nhi bực bội quay lưng về phía anh, lần quay này rất mạnh làm cô suýt nữa ngã dập mặt may mà anh kéo cô lên kịp.
Hàn Tuấn Thiên lập tức hiểu ra ý của cô.
Thì ra cô vẫn còn giận chuyện hồi nãy.
Anh ghì sát cô vào lòng:
- Anh chỉ thấy mỗi em là phụ nữ thôi, em đừng giận nữa mà.
Như em nói phụ nữ không ghen với đàn ông.
– Anh yêu chiều nói vào tai cô.
Mạc Phi Nhi nghe thấy anh nói thì ngượng ngập quay mặt sang chỗ khác.
Không nhìn cũng biết mặt cô đang đỏ bừng.
Người đàn ông này sao lại dễ ảnh hưởng đến cô như vậy chứ.
Cô thừa nhận, cô không phải đối thủ của anh.
Mạc Phi Nhi nhớ về chuyến du lịch cuối tuần, cô nhổm dậy hỏi anh:
- Cuối tuần này anh có bận gì không?
- Có chuyện gì sao?
- À thì có buổi quay quảng cáo cho Uyển Nhi ở bãi biển Diamond anh có tham gia không?
Hàn Tuấn Thiên hiểu được ý cô, anh liền nói anh rất bận, có lẽ không tham gia được.
Mạc Phi Nhi nghe vậy thì tỏ ra chán nản nhưng anh chắc chắn trong lòng cô đang vui mừng như điên.
Cô được lắm.
- Anh ở đây cũng được thôi nhưng mà tôi là mẹ đơn thân, tiền nong không đủ bao nuôi anh, anh phải trả tiền thuê nhà đó.
Anh biết kiếm được chỗ ăn ngủ ở đất Thượng Hải này khó khăn lắm nên là giá cả hơi mắc một chút.
Còn nữa anh sang phòng khác ngủ đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ở trong phòng ngủ của tôi.
Này anh nghe không hả? Này này… - Mạc Phi Nhi vỗ vỗ vào mặt anh, người đâu mà ham ngủ vậy chứ.
- Anh biết rồi, ngủ đi em.
Anh mệt quá.
– Hàn Tuấn Thiên nhắm chặt mắt ôm cô vào lòng.
Cả hai cùng bước vào giấc ngủ.
Café đen
Ping…ping…ping
Mạc Phi Nhi