Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 344-345


trước sau

Chương 344:


Nhưng gì bà ta nói đều là thật lòng: “Nếu các bác có thể giúp cháu về lại bên Khiết Thần thì tới khi đó, cháu chỉ cần nhớ tới chút tình nghĩa này, để Khiết Thần nương tay với các bác là được”.
Vân Nhu khéo léo nói: “Bác gái, bác yên tâm.

Chuyện cháu đã hứa thì cháu nhất định sẽ làm”.
“Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ nhé”.
“Bác gái, đã hợp tác thì có phải là để cháu có thể thấy được nhiều hơn chút thành ý của mọi người không ạ?”
Vinh Phương Hoa nói: “Vân Nhu, dục tốc bất đạt.

Lúc này thời cơ vẫn chưa chín muồi.

Có điều, bác và chồng bác nhất định sẽ gửi tặng cháu một món quà gặp mặt”.
“Vâng, cháu sẽ đợi tin tốt ạ”.
Sau khi tắt máy, Vân Nhu đặt điện thoại lên bàn trà, lạnh lùng hừ một tiếng.
Những lý do mà Vinh Phương Hoa nói thì cô ta đều không tin nhưng vẫn không ngại hợp tác.

Chỉ cần cô ta có thể ở bên Khiết Thần thì dù có phải mạo hiểm, cô ta cũng không tiếc.
Cô ta và Khiết Thần nhất định sẽ quay lại như trước đây.
Hứa Tịnh Nhi sau khi tỉnh dậy, thấy Khiết Thần vẫn chưa đi làm mà đợi cô cùng ăn sáng rồi kéo cô ra ngoài.
Trợ lý Lâm tới đón bọn họ.


Ngồi trong xe, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy tò mò: “Khiết Thần, anh tìm thầy dạy nhanh như vậy sao?”
Tối qua mới bàn xong vậy mà sáng sớm hôm nay đã dẫn cô đi gặp thầy giáo rồi? Hiệu quá cũng nhanh quá…giống như là anh đã chuẩn bị trước từ lâu, đợi cô sa lưới thôi ấy.
Điện thoại và laptop đều đặt trên đùi Khiết Thần.

Cũng không biết có phải do anh quá tập trung không mà chỉ thản nhiên “ờ” một tiếng chứ không để lộ biểu cảm gì.
Hứa Tịnh Nhi vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, cô định nói tiếp nhưng thấy dáng vẻ làm việc nghiêm túc của anh thì không muốn làm phiền.

Cuối cùng cô đành nén lại.
Thôi bỏ đi, chắc là do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Khiết Thần quan tâm cô, lo lắng cho cô, cô chỉ cần đón nhận là được.
Vừa nghĩ, cô vừa quay qua thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Khiết Thần nhanh chóng liếc nhìn cô.

Đôi mắt anh bỗng ánh lên vẻ phức tạp.
Chiếc xe đỗ trước cửa phòng tập gym.

Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bước xuống xe.

Còn trợ lý Lâm thì đi tìm chỗ đỗ xe.
Hai người bước vào.

Lễ tân tiếp đón bọn họ.

Do có hẹn từ trước nên người này dẫn hai người tới thẳng một phòng làm việc: “Cố tổng, Cố phu nhân, thầy Simon đã đợi mọi người ở bên trong rồi.

Xin mời”.
Khiết Thần thản nhiên gật đầu, cầm tay Hứa Tịnh Nhi bước vào.
Hứa Tịnh Nhi vừa nhìn thấy Simon đã không hề thấy giống PT.

Người này không hề có cơ thịt rắn chắc mà trông có phần nho nhã.

Ông ta đeo kính, trông như thư sinh.

Thậm chí còn mặc áo màu trắng, nhìn giống…bác sĩ hơn.
Cô không khỏi kéo tay Khiết Thần, nhướn chân lên sà đến bên tai anh nói thầm: “Simon này thật sự là PT sao? Trông không giống chút nào…”
Đôi mắt Khiết Thần lấp láy.

Anh không hề đáp lại câu trả lời của cô mà chỉ nhìn và hỏi: “Em đoán xem người này bao nhiêu tuổi?”
Nghe anh hỏi, Hứa Tịnh Nhi vô thức nhìn Simon.

Sau khi đánh giá vẻ bề ngoài khá trẻ của ông ta thì cô đoán: “Có lẽ…tầm khoảng ba mươi tuổi?”
Simon cười, ngước nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Cố phu nhân, tôi đã năm tư tuổi rồi”.
Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi trợn tròn, nhìn chăm chăm ông ta với vẻ không dám tin.

Thật sự không thể nào nhìn ra ông ta là một người năm mươi bốn tuổi.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy có lỗi: “Simon, ngại quá, tôi hoa mắt mất rồi”.

Chương 345:

Simon giống như nghe nhiều thành quen, cười cười không để tâm, nói: “Vợ anh Cố nghĩ tôi trẻ như vậy, tôi phải vui mới đúng, không cần xin lỗi”.


“Vận động nâng cao sức khỏe là cách tốt nhất để duy trì tuổi trẻ. Sở dĩ tôi trông trẻ tuổi, bí quyết chính là nằm ở đó. Tôi không phải một huấn luyện viên gym bình thường”.


Hứa Tịnh Nhi gật đầu đáp: “Hóa ra là vậy”.


Chỉ có thể nói Cố Khiết Thần không hổ là người chơi theo hệ nhân dân tệ, ngay cả việc mời một PT tới huấn luyện cũng phải khác người như vậy.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cố Khiết Thần thật sự rất… để tâm đến chuyện của cô.


Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần, đáy mắt không khỏi tăng thêm chút ngọt ngào.


Làm quen xong, Hứa Tịnh Nhi được Simon dẫn đi đo chỉ số cơ thể, bởi vì phải nắm được số liệu các phương diện trên cơ thể cô thì mới có thể thiết lập phương án tập luyện dành riêng cho cô.


Simon đã không phải là một huấn

luyện viên gym bình thường, việc đo chỉ số cơ thể cũng không bình thường. Hứa Tịnh Nhi kiểm tra đủ mọi thứ mà cô không hiểu, còn hơn cả khi cô đi khám sức khỏe toàn diện.


Nếu không phải cô biết mình vào phòng tập gym thì cô đã cảm thấy như mình đang ở bệnh viện.


Cố Khiết Thần ở văn phòng đợi Hứa Tịnh Nhi, trợ lý Lâm đỗ xe xong cũng đi vào văn phòng.


Thấy sếp mình nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui, anh ta không khỏi lên tiếng an ủi: “Cố tổng, Simon là chuyên gia phục hồi chức năng quyền lực nhất mà cả thế giới công nhận, nhất định có thể giúp cô chủ hồi phục khỏe mạnh như trước kia”.


Mấy ngày trước, Cố Khiết Thần luôn tìm kiếm thông tin của Simon. Vì Simon nghỉ hưu sớm, đi chu du khắp các nước, không có chỗ ở cố định, lại không hay liên lạc với ai, vô cùng khiêm tốn, cho nên anh đã phải tìm kiếm rất lâu mới liên lạc được với Simon.


Nhưng lúc Simon nghỉ hưu đã từng tuyên bố sẽ không trị liệu cho bất kỳ ai nữa, nhiều người có tiền có quyền, có địa vị muốn mời ông ta trị liệu nhưng đều bị từ chối.


Do đó, Cố Khiết Thần đã đặt vé máy bay đi gặp ông ta, mất một tháng mới có thể cầu xin ông ta về đây, điều trị riêng cho một mình cô chủ.





Cầu xin người khác đấy…


Đường đường là Cố tổng, đã bao giờ cầu xin người ta đâu?


Nhưng vì cô chủ, anh tình nguyện gạt đi sự kiêu ngạo của mình, sẵn lòng mở lời cầu xin người khác.


Tuy nhiên, vì không muốn để cô chủ biết được tình trạng cơ thể của cô ấy, nên Cố tổng chỉ có thể lấy lý do giúp cô tăng cường năng lực tự bảo vệ bản thân mà bảo cô đến đây tập luyện. Hơn nữa còn bảo Simon phối hợp với anh nói dối, thật ra là để trị liệu phục hồi chức năng.


Nghĩ vậy, anh ta không khỏi cảm khái: “Tiếc thật, cô chủ lại không biết những gì anh làm cho cô ấy, nếu không, chắc chắn sẽ cảm động đến chết”.


Cố tổng nặng tình như vậy, một người đàn ông đầy nam tính như anh ta cũng yêu mất rồi.



Sau một phen đo chỉ số cơ thể, cả buổi sáng đã trôi qua, đợi đến khi Hứa Tịnh Nhi theo Simon về văn phòng thì đã đến giờ cơm trưa.


Hứa Tịnh Nhi và Simon thêm Zalo của nhau, hẹn thời gian tập luyện lần sau, sau đó ra về cùng Cố Khiết Thần.


Cố Khiết Thần không về công ty làm việc ngay, mà là bảo trợ lý Lâm lái xe đến nhà hàng gần đó. Anh sợ Hứa Tịnh Nhi đói nên đưa cô đi ăn trưa, sau đó lại chở cô về dưới lầu chung cư, dùng ánh mắt đưa tiễn đến khi bóng lưng của cô biến mất khỏi tầm mắt mới bảo trợ lý Lâm lái xe đi.


Trợ lý Lâm không khỏi đánh một cái ợ hơi, miếng cơm chó này anh ta ăn no quá rồi!


Hứa Tịnh Nhi ngâm nga một khúc nhạc, vui vẻ nhảy chân sáo về căn hộ. Lúc thay giày ở hành lang vào nhà, chuông điện thoại bỗng vang lên. Cô lấy điện thoại ra khỏi túi xách, trên màn hình hiển thị một số điện thoại lạ.


Là ai?


Cô bắt máy, khi nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, vẻ mặt lập tức thay đổi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện