Bộ tư liệu, căn nguyên của ôn dịch!
Nghe là biết chính là sự kiện của cả phiên bản.
Các người chơi bừng tỉnh “Thì ra lão Lou vì thế mà lục!”
Sau đó thì sao? Emmmmm, không có nhắc nhở nhiệm vụ tiếp theo a, nên làm gì thì làm thôi.
Mình không phải là vú em, mình không cứu được lão Lou.
Viện Trưởng vuốt cằm, tự hỏi một lát, phân tích: “Lão Lou bệnh tật quấn thân, chẳng lẽ công ty game dự kiến doanh số chức nghiệp vú em không tốt cho nên tạo thế cho vú em?”
Khóe miệng Tiểu Phong run run: “Ông tự hỏi nửa ngày chỉ tự hỏi ra cái này?”
Viện Trưởng: “Nếu không thì sao?”
Tiểu Phong: “Giết sạch dịch ma a.
Đánh Boss mới là quan trọng.
Hơn nữa ông nghĩ xem, cái Boss này kêu dịch ma, nghe là biết có tính lây bệnh.
Từ từ, vừa nãy có phải tôi nói lây bệnh không.”
Viện Trưởng: “Đúng vậy.”
Tiểu Phong lui về phía sau ba bước: “Trời má, ông đừng tới gần tôi.
Tôi nghi ngờ dựa theo sự quái đản của trò chơi này chúng ta sẽ lây bệnh cho nhau.”
Viện Trưởng: “….Không đến mức ấy chứ? Thanh nhiệm vụ không phải còn chưa bắt đầu sao?”
Tiểu Phong: “Ông nghĩ lại lão Lou.
Hắn đều đã bệnh tật quấn thân, xanh thành một đống! Tôi cảm thấy chủ thành đã không an toàn.
Chúng ta phải tìm một nơi ít người làm căn cứ.”
Cầu Cổn Cổn nghe xong đoạn đối thoại của hai người, thân thể như thạch trái cây của Slime rơi xuống một giọt mồ hôi: “Cái kia, tôi muốn nói.
Các ông có phát hiện ra không, tôi hình như…cũng biến xanh rồi.”
Viện Trưởng cùng Tiểu Phong cùng nhìn về phía Cầu Cổn Cổn, sau đó nhanh chóng kéo ra khoảng cách, trăm miệng một lời nói: “Bà đừng tới đây!”
Cầu Cổn Cổn: “Cũng không phải muốn tới.
Tôi muốn nói, nếu điều chỉnh đồ họa lên mức cao nhất, ông sẽ thấy, cả chủ thành đều biến xanh rồi.
Hoan nghênh đi vào nơi ôn dịch.”
Viện Trưởng: “Đệt, tôi đã trúng độc? Tại sao lại như vậy chứ? Boss phiên bản này đúng là trâu bò hơn ác ma sừng trâu a.”
Tiểu Phong….
Tiểu Phong đứng ngây ngốc vài giây, trực tiếp offline.
Viện Trưởng: “Hắn không chịu nổi đả kích này offline khóc lóc à?”
Cầu Cổn Cổn: “Chỉ là đi tra dữ liệu đi.
Trên trang chủ chắc chắn đã đăng bộ tư liệu mới.”
Quả nhiên, không bao lâu, Tiểu Phong lại online.
“Tôi đi tra xét tư liệu.
Tên dịch ma này là một đại ác ma có nguyên hình là con dơi, giả thiết là đối thủ cạnh tranh chức Ma vương với lão Lou.
Hắn vô cùng giảo hoạt, còn biết giấu mình trong đám người phát tán ôn dịch.
Nghĩ lại thi thể con dơi trong chủ thành, không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện chứ.
Nghĩ lại lão Lou, hắn cũng không ra cửa, làm sao lại bị nhiễm ôn dịch a? Cho nên tôi nghi ngờ, lấy đặc tính hố người chơi của trò chơi này, dịch ma đã ẩn núp vào giữa người chơi.”
Viện Trưởng: “Đệt, tôi đã nói công ty game rác rưởi đã ra ký hiệu phân biệt Boss, tại sao lại không ra ký hiệu phân biệt NPC với người chơi chứ.
Thì ra ở chỗ này hố chúng ta.
Vậy bây giờ làm sao đây?”
Cầu Cổn Cổn: “Đặt mật mã giữa các người chơi? Up lên diễn đàn mỗi ngày trước khi tổ đội thẩm tra đối chiếu ám hiệu?”
Tiểu Phong: “Cô là nói khóa bảo mật chạy bằng cơm?”
Cầu Cổn Cổn: “Khóa bảo mật chạy bằng cơm.
Tôi có thể định chế đáp án bảo mật hàng ngày, đổi mới sáng chiều.”
Tiểu Phong: “Nghe được đấy, hiện giờ tôi sẽ lên diễn đàn up bài kêu gọi khu của chúng ta để ý Boss ẩn nấp.”
Viện Trưởng nhìn Cầu Cổn Cổn gọi điện cho hội chị em tốt bàn bạc vụ đáp án bảo mật dùng ‘mị ma để mở đầu là tốt?’ hay là ‘lão Lou mở đầu là tốt?’, nhìn Tiểu Phong lại hấp tấp offline đăng bài, há miệng thở dốc, lẩm bẩm: “Có phải mấy người nhập diễn quá sâu rồi không? Có phải người chơi hay không, nói mấy thứ ở thế giới thật không phải là được rồi à? Lại không được thì còn có thể thêm bạn tốt trò chuyện riêng a.
NPC lại không thể thêm bạn tốt với chúng ta đúng không?”
Không có người để ý đến hắn, đăng bài đăng bài, trò chuyện trò chuyện.
Viện Trưởng cảm thấy mình cùng bọn họ không hợp nhau.
Hắn nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhìn thấy một người chơi Slime màu xanh lục, Viện Trưởng đưa tay giữ chặt người chơi kia lại: “Này, anh em.
Ông trúng độc rồi hay vốn dĩ đã là màu này vậy? Slime màu xanh lục, rất hiếm đó.”
Người chơi Slime kia chậm rì rì nói: “Mi thấy ta là trúng độc?”
Viện Trưởng: “Dù sao màu sắc hiện giờ của ông rất giống với màu lão Lou bây giờ.
Haizz, đều là tên Boss dịch ma kia làm ra, ông thấy con Boss mới này thế nào? Ông nhìn bọn họ, thế mà lại nghĩ Boss ẩn núp vào giữa chúng ta, còn nghĩ đến chuyện dùng ám hiệu để xác nhận đồng bọn.
Còn nhập diễn hơn cả công ty game.”
Slime màu xanh lục: “Thẩm tra đối chiếu ám hiệu? Ám hiệu của bọn mi là gì?”
Viện Trưởng: “Làm sao tôi biết.
Đây không phải là còn chưa nghĩ xong sao? Ai không phải, tại sao ông lại cũng quan tâm ám hiệu như vậy, nhìn không ra ông cũng là diễn tinh nha.”
“Ha ha ha ha.” Slime màu xanh lục đột nhiên cười điên cuồng.
Viện Trưởng: “?” Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
Slime màu xanh lục vừa cười vừa vỡ ra.
Thân thể Slime tách thành hai nửa, một ác ma hình người có đầu dơi, cánh dơi đứng đối diện hắn giang cánh.
“Ha ha ha, con dân của Louis đúng là dễ lừa.
Ta, Euclid đã nhìn thấu được trò vặt của bọn mi, chờ ôn dịch lan truyền đi.
Ha ha ha ha.”
Viện Trưởng: “Đệt!”
Một cái buff【 lây bệnh 】bắt đầu xuất hiện trên đỉnh đầu của tất cả người chơi trong chủ thành.
Cầu Cổn Cổn giật mình nhìn Viện Trưởng: “Ông lại nhận sai NPC thành người chơi?”
Viện Trưởng: “Tôi cũng muốn biết, tại sao lại luôn là tôi!”
Dịch ma mở cánh cười điên cuồng, ánh mắt bễ nghễ, hắn bay lên, nhìn các con dân của Louis nói: “Cảm nhận sự sợ hãi đi!”
Các người chơi phía dưới tôi xem ông ông xem tôi.
Mọi người đều có buff lây bệnh trên đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nhằm về phía Boss hay là tự sát một lần để xem có loại bỏ được không.
Ngay khi các người chơi sững sờ, có một người chơi xông ra ngoài.
Hắn cưỡi con dơi, đúng vậy, hắn chính là người chơi đầu tiên quét tọa kỵ dơi kia.
Hắn một bên bay về phía dịch ma một bên kêu to: “Ai bảo mi tên Euclid, dơi đầu dơi não, mi cũng xứng có ba chữ cùng âm với nam thần của ta?”
“Trâu bò nha, người anh em này.”
“Có phải hắn muốn chết hay không.
Tôi sẽ nhớ kỹ hắn, để tôi chụp một hai tấm đăng lên Tieba.”
“Anh em cố lên! Euclid hình học vĩnh viễn không nhận thua!”
Viện Trưởng trầm mặc một giây đồng hồ, quay đầu hỏi Cầu Cổn Cổn: “Nam thần của hắn là ai?”
Cầu Cổn Cổn: “Euclid đi.
Ngoại trừ hắn thì tôi không nghĩ ra ai có phiên âm đọc như vậy.”
(Euclid: Một nhà toán học người Hy Lạp, Ông được mệnh danh là “cha đẻ của hình học“.
Có thể nói hầu hết kiến thức hình học ở cấp trung học cơ sở hiện nay