Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Không phải người mù mà là người què (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cô còn không mau đặt xuống đó đi!” Vệ Vi nhìn dáng vẻ chậm chạp của cô, thấp giọng răn dạy một câu

Nhiếp Nhiên bừng tỉnh, lập tức cúi đầu, bắt tay vào sắp xếp tài liệu, nhưng trong lòng thì như có sóng to gió lớn

Là anh ta ư? Nhưng rõ ràng người kia đeo kính mắt màu đen, là người mù cơ mà, có phải mình nhìn nhầm rồi không?

Tuy rằng trong lòng cứ luôn tự nhủ là mình đã nhìn nhầm rồi, nhưng trong đầu đã đang tự động thay cặp kính giọng vàng kia bằng kính râm màu đen

Khi hai khuôn mặt khớp lại với nhau, tay cô lại run lên.

Là anh ta, chắc chắn là anh ta rồi!

Nhiếp Nhiên có thể hoàn toàn chắc chắn khuôn mặt này chính là khuôn mặt mà mình3nhìn thấy trong phòng chứa đồ kia! Chết tiệt, không phải anh ta bị mù ư? “Được rồi, hết việc của cô rồi, mau đi làm việc đi.” “Vâng.” Sau khi Nhiếp Nhiên nghe Vệ Vi nói thế liền vội vã gật đầu rồi đi ra ngoài.

“Khoan đã!”

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng đàn ông khiến cho Nhiếp Nhiên đã đi ra tới cửa khẽ chấn động

Sau đó, cô nghe thấy giọng anh ta đầy hiền hòa, cực kỳ lễ độ nói: “Vị tiểu thư đứng ở cửa, phiền cô rót cho tôi một cốc nước.” “Vâng, xin Hoắc Nhị thiểu chờ một chút ạ!”.

Vệ Vi trả lời vô cùng tự nhiên khiến cho Nhiếp Nhiên đứng ở cửa âm thầm thở phào.

Hoắc Nhị thiếu ư? Anh ta chính là Hoắc Hoành ôn hòa, nho nhã trên ảnh1kia ư?

Nhưng vào lúc này, Hoắc Hoành lại nói: “Không phải cô, là cô ấy.”

Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy ngón tay thon dài của Hoắc Hoành đang chỉ về phía mình

Tại sao anh ta lại cố ý nhắc tới mình, chẳng lẽ đã nhận ra mình rồi sao?

Không thể nào! Gương mặt cô đã hoàn toàn thay đổi, sao anh ta có thể nhận ra mình với khoảng cách xa như thế chứ? Vệ Vi thấy Nhiếp Nhiên đứng ngẩn ngơ ở đó thì có vẻ hơi lo lắng, dù
sao thì Hoắc Nhị thiếu chính là khách quý của chủ tịch Lưu

Cô ta cười, “Hôm nay cô ấy mới tới đây làm việc, vẫn là người mới, hay là để tôi làm đi.”

Hoắc Hoành khẽ cười, “Việc nhỏ như bưng trà rót nước này cứ để6người mới làm là được rồi, những tài liệu này do thư ký Vệ tự mình soạn thảo, chẳng lẽ không định nói cho tôi nghe một chút sao?”

Vệ Vi thấy Hoắc Nhị thiếu cười với mình thì cảm thấy như có gì đó vừa chạm phải cõi lòng, nếu bỏ qua đôi chân tàn phế kia thì người đàn ông này, cho dù là vẻ bề ngoài hay là tiền bạc, đều không ai sánh bằng.

“Còn nữa, tôi cần một ly cà phê, không đường, cảm ơn.” Sau khi Hoắc Hoành nói xong liền cúi đầu đọc tài liệu hợp tác trên tay

Trước khi Vệ Vi tiến về đằng trước còn thấp giọng thúc giục Nhiếp Nhiên: “Cô còn không mau đi đi!”

“Vâng...”

Nhiếp Nhiên cúi đầu, ra vẻ bình tĩnh rời đi

Nhưng vừa vào tới phòng pha trà,4sự lạnh nhạt trên mặt Nhiếp Nhiên đã lập tức biến mất

Kế hoạch mà cô đã sắp xếp đầu vào đấy lập tức trở nên khó giải quyết hơn vì sự xuất hiện của Hoắc Hoành - người đã từng chạm mặt cô

Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện một vị Hoắc Nhị thiếu chứ!

Anh ta đường đường là Nhị thiếu gia của Hoắc gia, chạy tới phòng chứa đồ làm quái gì? Sở thích quái gở gì không biết!

Đã thế cô lại còn ra tay thử anh ta, anh ta đã thấy mặt thật của cô rồi, sau này phải cẩn thận hơn mới được! Nhiếp Nhiên nhanh chóng pha cà phê, bước nhanh về phía Văn phòng Chủ tịch, hoàn toàn quên mất còn một chuyện vô cùng quan trọng liên quan tới mình.

Nhưng mà khi cố3định mở cửa tiến vào thì cửa đã được mở ra trước, sau đó, Hoắc Hoành xuất hiện ở ngay trước mắt cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện