Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Bữa ăn cuối cùng - Mê hoặc chết người (9)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy cô ta lên tinh thần, lúc này Thi Sảnh mới buông tay ra, vừa dễ vừa chạy: “Được rồi được rồi, vì một tháng này, cậu tranh thủ chạy đi.” Cả một buổi tối, mấy người bọn họ cứ chạy lại nghỉ, sau đó chạy rồi lại nghỉ, cứ lặp đi lặp lại N lần như vậy cho đến lúc sắc trời dần sáng.

“Tôi thật phục Nhiếp Nhiên! Cái cảm giác mở mắt chờ trời sáng này một đêm thôi tôi đã sắp điên rồi, rốt cuộc làm sao cô ấy chịu được tám đêm thế?” Hà Giai Ngọc chạy chậm trong thao trường nhìn bầu trời trên đỉnh đầu đã tờ mờ sáng, cảm thán một câu từ tận đáy lòng.

Kiều Duy lắc đầu nói: “Đâu chỉ có thế, chúng ta còn có một đám người chạy cùng nhau, cô ấy chỉ cô đơn một mình, cảm giác đó còn mãnh liệt hơn.” “Cô ấy luôn khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.” Uông Tư Minh cũng nhìn đường chân trời, nhẹ nhàng nói

“Cô gái đó chính là một kẻ điên!” Trong bọn họ, thời gian quen biết của Phương Lượng và Nhiếp Nhiên là dài nhất, cho nên cảm xúc của anh ta là sâu đậm nhất.

Reng...! Đúng sáu giờ, đồng hồ báo thức vang lên

Bởi vì không có tập hợp khẩn cấp nên người trong phòng ngủ đều tuần tự đánh răng rửa mặt sắp xếp lại phòng, sau đó vào phòng ăn ăn sáng, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi tiến vào thao trường, bắt đầu chuẩn bị một vòng huấn luyện mới

Lúc mấy người Trần Duyệt tiến vào thao trường, thấy đám người tối hôm qua chống đổi lại chính trị viên vẫn còn đang chạy bộ

Một nữ binh hả hê nhìn bọn họ nói: “Chậc chậc, vẫn đang chạy à? Không biết Nhiếp Nhiên cho bọn họ ăn bùa mê thuốc lá gì nữa.” Trương Nhất Ngải đắc ý nói: “Có liều thế nào mà chính trị viên không tha thì cũng có tác dụng gì?” Nhắc tới chính trị viên, trên mặt Trần Duyệt lập tức có ánh sáng không che giấu được

Cô ta cong môi lên cười khẽ, kéo Trương Nhất Ngải, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.” Tối hôm qua cô ta và Trương Nhất Ngải lén trao đổi rất lâu, cuối cùng đều cảm thấy chính trị viên cố ý thiên vị bọn họ, cho nên bây giờ thấy vẻ mặt Trần Duyệt như vậy, Trương Nhất Ngải không nhịn được trêu: “Xem chị lại mơ mộng kìa!” “Đâu có.” Trần Duyệt xấu hổ cười.

Hai người cứ tiếp tục đi về phía trước như vậy, nhưng không ngờ người bên cạnh lại hét lên kinh ngạc, “Đợi đã, đó không phải là Phương Lượng và Uông Tự Minh ở lớp 1 chúng ta sao?” Trương Nhất Ngải lập tức quay đầu lại, “ở đâu, ở đâu? Uông Tư Minh ở đâu?” Ngay từ khi ở đội tân binh, cô ta đã yêu thầm Uông Tư Minh rồi, sau đó cũng là vì Uông Tư Minh mới cố gắng thi vào đơn vị dự bị

Khó khăn lắm cô ta mới liều mạng huấn luyện được vào chung lớp với Uông Tư Minh, có điều vẫn luôn bị anh ta lạnh nhạt.

Nhưng điều đó không
hề cản trở cô ta thích Uống Tự Minh

Cô ta luôn cảm thấy sớm muộn sẽ có một ngày anh ta sẽ nhìn thấy điểm tốt của mình.

“Hai người bọn họ chạy phạt cùng người lớp 6 sao?” Một cô gái hỏi

Trương Nhất Ngải nhìn thấy bóng người quen thuộc giữa đám người kia thì trong lòng vô cùng kinh ngạc

Thấy bọn họ dần dần đến gần, cô ta vội vàng chạy đến hỏi: “Uống Tự Minh, sao anh lại chạy cùng bọn họ?” “Vu cáo hãm hại người khác, không biết xấu hổ” Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy Trương Nhất Ngải thì lạnh lùng khinh bỉ

Mới sáng sớm đã bị mắng Trương Nhất Ngải ngẩn ra, sau đó nổi giận

Cô ta còn chưa kịp phản bác thì đã nghe thấy Hà Giai Ngọc ở bên cạnh mắng, “Phí lời với cô ta làm gì, cô ta là đồ hèn hạ!” Hà Giai Ngọc trút hết tức giận cả đêm không ngủ lên người Trương Nhất Ngải

“Không sai! Đồ đạo đức giả!” Thi Sảnh cũng phụ họa theo.

Cổ Lâm chạy cả đêm, sắc mặt tái nhợt, vô cùng khẩn thiết nói: “Nhiếp Nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, xin các cậu nói chân tướng ra đi!” “Trần Duyệt, chuyện này thật sự không có hiểu lầm sao?” Phương Lượng cũng hỏi

“Cô ta sẽ không nói đâu, đi thôi.” Uông Tư Minh không thèm nhìn Trương Nhất Ngải lấy một cái, giục mọi người chạy về phía trước

Lúc chạy qua mấy người kia, bọn họ đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trương Nhất Ngải và Trần Duyệt

Trong đó lửa giận của Hà Giai Ngọc là mạnh nhất, cô ta vừa chạy về phía trước vừa giơ ngón tay giữa kháng nghị trong im lặng

Sau đó, Mã Tường cũng đi ngang qua, lắc đầu nói: “Cô làm như vậy không hay đâu.” “Tại sao lớp 1 có thể có loại shit chuột trong truyền thuyết như các cô chứ! Sĩ quan huấn luyện An đúng là nhìn lầm rồi.” Kiều Duy ném lại một câu rồi chạy nhanh về phía trước

Bị chín người này lần lượt mắng chửi, mấy người Trần Duyệt và Trương Nhất Ngải giận run lên

Trương Nhất Ngải nhìn Hà Giai Ngọc vẫn còn ở phía xa giơ ngón giữa thì tức giận không có chỗ phát tiết, lớn tiếng nổi giận mắng chửi: “Các người..

lớp 6 các người mới là một đám cặn bã! Là nỗi sỉ nhục của đội dự bị! Các người mới là một cục shit chuột làm hỏng cả nồi cháo!” Tức giận cực lớn khiến cô ta gào vô cùng vang dội, trong nháy mắt toàn bộ thao trường toàn là tiếng vọng của Trương Nhất Ngải

Lớp 6 vốn đang vận động làm nóng người đồng loạt bắn ánh mắt về phía Trương Nhất Ngải.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện