Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Uy hiếp trắng trợn - Từ chối (4)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi..

tôi không có, tôi chỉ muốn đưa ông tiền để phòng thân thôi mà?”

Hoắc Mân bị nói trúng tim đen, ánh mắt chợt lóe lên

Thật ra đúng là hắn có suy nghĩ như vậy

Chỉ cần phải sạch quan hệ với Lưu Chấn, cùng lắm là hắn sẽ quay về Hoắc gia, sau đó lại bị đưa ra nước ngoài thôi

Mặc dù không còn là Đại thiếu oai phong của Hoắc gia, nhưng như thế vẫn tốt hơn phải trốn chui trốn lủi cùng Lưu Chấn

“Hàng của tôi mất hết rồi, người cũng bị cảnh sát truy sát, Hoắc Hoành hại tôi đến nỗi thê thảm như thế này, tôi nhất định không bỏ qua cho hắn!” Bàn tay Lưu Chấn nắm chặt lấy cốc trà, vẻ mặt hung ác

Hoắc Mân nhìn dáng vẻ của ông ta, không kìm được hỏi: “Ông có cách gì sao?” Lưu Chấn liếc mắt nhìn hắn, cười khẩy, “Tất nhiên, tôi vẫn còn nằm trong tay một vật báu của hắn.” “Vật báu gì?” Hoắc Mân nghe vậy, lập tức sán lại gần hỏi

“Vợ, chưa, cưới của hắn.” Ánh mắt Lưu Chẩn ánh lên sự nham hiểm, ông ta gằn từng chữ

Hoắc Mân bừng tỉnh ngộ, vỗ đùi, nói một cách đầy kích động: “Đúng rồi, cô gái đấy!” Cô gái mà Hoắc Hoành đứng trước bàn dân thiên hạ tuyên bố là vợ chưa cưới.

Tóm được cô ta rồi, tôi không tin là Hoắc Hoành không nhượng bộ vài phần.”Ý cười lạnh trên khóe môi Lưu Chẩn càng sâu hơn

“Đúng, đúng, đúng! Chuẩn không cần chỉnh” Hahaha, sao hắn lại có thể quên được, cô gái kia chính là điểm yếu của Hoắc Hoành, bắt được cô ta thì Hoắc Hoành chắc chắn sẽ phải nhả ra thôi

Nhớ lại trong bữa tiệc ngày hôm ấy Hoắc Hoành không thể bảo vệ nổi bản thân mình nhưng vẫn liều chết để bảo vệ cô gái kia, như vậy đủ để biết cô ta chiếm vị trí quan trọng thể nào với hắn

Ha ha, nếu như vật báu này thực sự rơi vào tay mình thì cơ hội để đảo ngược tình thế đã nằm ngay trước mắt rồi Hoắc Mân đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì Lưu Chấn lại nói: “Tôi đang bị cảnh sát truy đuổi, không tiện xuất hiện nơi đông người, vì thế trông cậy hết vào cậu đấy.” “Tôi?”
Hoắc Mân lấy lại tinh thần, kinh ngạc chỉ tay vào chính mình

Lưu Chấn liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Sao nào? Không muốn báo thù cũng không muốn lấy lại Hoắc thị hả? Cậu định mãi là Đại thiếu gia bù nhìn sao?” Từng câu từng chữ của ông ta như đâm vào vết sẹo đau lòng nhất của Hoắc Mân

Hắn nghĩ đến việc bị Hoắc Lãng Khải đuổi đi, nếu không phải hắn nhanh trí trốn thoát ở sân bay thì giờ có lẽ đang bị đi lưu đày ở nước ngoài, có người canh giữ 24/24 không khác gì ở tù.

Hơn nữa, tất cả những chuyện này đều do Hoắc Hoành gây ra, đáy mắt hắn bắt đầu hằn lên những tia máu đỏ

Hoắc Mân nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm chứ! Tối đường đường là Đại thiếu của Hoắc gia mà lại phải rơi vào cảnh người không ra người, mà không ra ma, trốn chui trốn lủi đều là do Hoắc Hoành

Lần này tôi muốn nó chết không chỗ chôn thân!”

***

Sáng ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu, tay chân rã rời, đầu óc choáng váng, còn sốt nhẹ nữa

Chết tiệt, quả nhiên là bị cảm rồi! Cô nằm trong chăn rên lên một tiếng, sao mà sức đề kháng của cơ thể này lại kém như vậy chứ? Vì cả ngày hôm qua không ăn gì, lại dính nước mưa nữa, nên đêm qua lúc quay về cô đã uống trà gừng và ngâm nước nóng khá lâu, đáng lý ra phải tránh được bị cảm mới đúng chứ

Nhiếp Nhiên yếu ớt ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường

Bây giờ là mười một rưỡi trưa, cô đã đói bụng tròn một ngày rồi, đói đến hoa cả mắt rồi

Nhưng cơ thể yếu ớt không thể đi ra ngoài mua cơm được, nên cô đành phải gọi đồ về

Cô lấy điện thoại dưới gối gọi bùa chút đồ ăn về sau đó lại tiếp tục ngủ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện