Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Thù trừng mắt cũng phải trả - Phát điện (2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiếp Nhiên thấy anh ta như thế liền giải thích thêm, “Tôi không giết ông ta

Lúc đó Hoắc Hoành ở bên cạnh yêu cầu tôi bắn chết ông ta, tôi không muốn rước phiền phức vào người nên chỉ bắn vào ngực, cấp cứu rồi là không có vấn đề gì nữa.” Người này quả thực chẳng hợp nói đùa chút nào cả! Sau khi Lệ Xuyên Lâm nghe cô nói vậy mới yên tâm, lại hỏi: “Sao anh ta lại yêu cầu cô bắn chết người kia?” Nhiếp Nhiên nhún vai vô vị, “Không biết, lúc đó bọn họ cãi nhau ở trong phòng họp, chắc là nội chiến, sau đó lúc đánh nhau không cẩn thận làm súng vàng tới chỗ tôi ngồi.” “Là không cẩn thận, hay là cố ý?” Lệ Xuyên Lâm nhíu mày

Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh anh ta cũng nghiêm mặt suy nghĩ: “Những cái đó tôi không biết, nhìn thì thấy giống như là bất cẩn mà thành thôi, nhưng cuối cùng tôi lại cảm thấy có vấn đề.” Ngày đó, Hoắc Hoành yêu cầu cô tự mình đưa cơm tới, nhưng sau đó, trong phòng họp cãi nhau thế nào cô đều nghe thấy hết, quả thực là có một người bị thương.

Trong chuyện này khó mà tra ra thật giả được.

Đây cũng là lý do mà lần trước cô cắt đứt liên quan với Hoắc Hoành

Người đàn ông kia luôn có thể chụp mũ lên đầu đối phương bất kỳ lúc nào, thật sự rất khó phòng bị.

“Giờ Vệ Vi đã coi tôi như tâm phúc, cho nên vì vấn đề an toàn, tôi nghĩ nên sớm khai thác tin tức về công ty này, sau đó lập tức ra tay.” Lệ Xuyên Lâm im lặng một lúc lâu mới đáp: “Chúng tôi phát hiện ra Bất động sản Trúc Mậu chỉ là một cái vỏ rỗng, nguồn tài chính của công ty này quả thực có vấn đề.” Nói vô nghĩa! Nhiếp Nhiên liếc mắt khinh bỉ.

Từ lúc cô phát hiện ra Công ty Trúc Mậu bị Lưu Chẩn giấu đi thì đã biết là nguồn tài chính có vấn đề rồi.

Cô nóng nảy thúc giục, “Còn gì nữa?”.

“Chỉ tra được tới tháng trước, bọn họ đã chuyển ra một lượng tiền lớn, nhưng còn chưa tra ra được nơi nhận tiền, cũng không tra ra được nội dung bọn họ chuyển tiền.” Ánh mắt Nhiếp Nhiên trầm xuống, trên mặt xuất hiện vẻ nghiêm túc, “Hẳn là bọn họ đang buôn lậu
vũ khí.” “Cô có chắc không?” Lệ Xuyên Lâm quay đầu nhìn cô chăm chú.

Anh ta cũng từng nghĩ tới giả thiết này, nhưng không dám khẳng định như cô.

“Bọn họ có tổ chức ám sát, ngoài buôn lậu vũ khí ra thì không còn mục đích nào khác được

Hơn nữa bọn họ vẫn luôn tìm mọi cách để che giấu nó, tôi cảm thấy trong đó chắc chắn chính là giao dịch tài chính và các danh sách liên quan tới tổ chức ám sát đó!”

Lệ Xuyên Lâm nghe cô phân tích cặn kẽ như thế, nói hết những gì anh ta đang nghĩ trong đầu ra thì trong đáy mắt xuất hiện một chút cảm xúc khiến người ta không hiểu được.

“Cô tính làm thế nào?”

Nhiếp Nhiên thu lại vẻ nghiêm nghị trên mặt, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên tự đắc nói: “Trộm thôi, chứ còn làm thế nào nữa?”

Trộm ư? Nếu có thể xâm nhập vào văn phòng của Lưu Chấn thì bọn họ cần gì phải mất nhiều thời gian để tìm một người mới làm nhiệm vụ thể chứ?

Lưu Chấn có thể lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, là người không thể khinh thường được

Anh ta lắc đầu nói: “Không được, văn phòng của Lưu Chấn được theo dõi rất nghiêm ngặt vào buổi tối

Nghe nói ở dưới sàn có gắn thiết bị đo đạc trọng lượng, cứ tối đến sẽ được khởi động toàn bộ, chỉ cần sàn nhà bị trọng lượng đè lên là sẽ phát động báo động ngay, nếu không phá giải được thì cô sẽ gặp nguy hiểm.”

Đây là câu nói dài nhất của Lệ Xuyên Lâm mà Nhiếp Nhiên được nghe từ lúc quen anh ta tới giờ

Có thể khiến anh ta phải nói nhiều như thế, đủ để thấy văn phòng của Lưu Chấn vào buổi tối đáng sợ tới mức nào

“Ai bảo anh là tôi sẽ tới trộm vào buổi tối chứ, mục đích mà các anh để tôi lẻn vào công ty chẳng phải là để tôi có thể tùy tiện ra vào hay sao?” Cô chậm rãi nở một nụ cười gian xảo, “Có điều trước đó, tôi cần mượn anh vài thứ.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện