Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Bà ta không phải là chủ mưu (4)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiếp Nhiên cười ngượng ngùng, “Tôi đi e là không hay.”

Còn chưa đợi Hoắc Hoành gọi cô đi cùng, Hoắc Mân đã nói với ra, “Có gì mà không hay, lần trước cũng không phải chưa từng gặp.”

“…” Ai cần anh lắm lời vậy! Nhiếp Nhiên thoáng trừng mắt với người đứng trước mặt.

Vốn cô còn đang nghĩ làm thế nào để tách ra khỏi Hoắc Hoành, ai ngờ lúc này Hoắc Mân lại tới, rõ ràng là trời muốn giúp cô!

Nhưng cuối cùng ý định của cô vẫn bị con mắt tinh tường của Hoắc Hoành phát hiện. Đúng là việc sắp thành lại hỏng!

Trời mới biết tối nay có bao nhiêu người được gọi là “bạn gái” tới đây, cô thật sự không muốn phải đi ứng phó với đám phụ nữ đó đâu.

Hoắc Hoành vẫy tay, “Qua đây.”

Giọng điệu đó giống như đang gọi con chó con mèo vậy, khiến người ta chán ghét.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người xung quanh, cô chỉ có thể bất lực mà đi qua, cùng anh ta đi vào biệt thự.

Thật ra, nói là lễ kỉ niệm thành lập nhưng giống như buổi họp mặt hơn, không có ca múa, cũng không có âm nhạc, chỉ có bàn ăn trải khăn đỏ, giống như tiệc cưới vậy.

Ba người bọn họ xuyên qua sảnh lớn rộng rãi, đẩy cửa một phòng nghỉ ở bên cạnh. Bên trong có khói thuốc lượn lờ, chỉ nghe thấy một tiếng hô vui mừng và tiếng mạt chược va vào nhau giòn tan.

“Đồng chất, tôi ù rồi!”

Lão Nhị cười trả tiền, “Lão Ngũ này, hôm nay chú rất đỏ đó, đã là sáu lần đồng chất ù rồi đấy.”

“Biết sao giờ, vận may tới có đẩy cũng không đi được.” Lão Ngũ đắc ý hút một điếu thuốc.

Hoắc Hoành không đẩy xe lăn đi vào mà đứng chắn ở cửa, như vậy Nhiếp Nhiên chỉ có thể đứng sau anh.

Hoắc Mân đi vào, cười ôm vai hai ông chú, rất thân thiết gọi, “Chào các chú.”

“A Mân, A Hoành tới rồi sao, sớm đó.” Lão Nhị sau khi sờ một quân bài, nhân lúc rảnh tay ngẩng đầu nhìn, cười đáp.

“Ngày quan trọng mà, dĩ nhiên cháu phải tới sớm rồi.”


“Đúng vậy, cháu trai càng lớn càng trưởng thành chín chắn.” Lão Ngũ nhân cơ hội khen hắn một câu.

Mọi người đều nhao nhao gật đầu.

“Chú Năm khen cháu như vậy, chút nữa cháu phải cố gắng nhả bài cho chú Năm rồi.”

“Thằng nhóc này!”

Phải công nhận rằng, ở phương diện lấy lòng người khác này, hình như Hoắc Mân làm rất xuất sắc. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, lúc nào nên tỏ ra trẻ con một chút để lấy lòng các ông chú, hắn đều ứng xử cực khéo léo.

So với Hoắc Hoành ngồi một chỗ không động đậy, thậm chí từ lúc vào cửa còn không mở miệng kia, thật sự là tốt hơn quá nhiều.

Nhiếp Nhiên đứng sau Hoắc Hoành bất giác đã so sánh một lượt hai người này từ đầu tới chân.

Còn nửa tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu, mà lúc này Hoắc Mân đã bắt đầu chạy khắp nơi, nhìn thấy người tới đều cười tiếp đón, hoàn toàn coi mình là nhân vật chính.

Còn người thật sự làm chủ công ty là Hoắc Hoành lại bị ném sang một bên.

Trong bầu không khí quỷ dị này, những đối tác tốt của Hoắc Hoành không kìm được mà nhìn Hoắc Hoành ngồi ở góc, sau đó mới nói chuyện với Hoắc Mân.

Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như Lưu Chấn và ngài Rorth.

Sau khi ngài Rorth vừa xuống sân bay đã vội tới đây, lập tức được đón tiếp nhiệt tình.

Hoắc Mân cười rất nho nhã lễ độ, vừa đưa rượu vừa ôm anh ta, khiến cho anh ta vô cùng gượng gạo.

“Ngài Rorth, đón tiếp không chu đáo rồi!”

Sau khi ngài Rorth bị ôm lấy, anh ta nhìn xuyên qua đám người về phía Hoắc Hoành ngồi ở góc, chỉ thấy người đó mỉm cười với mình, dáng vẻ như đang xem kịch hay.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện