Hôm nay, sân trường Royal School được trang hoàng lộng lẫy và hoành tráng. Các tân sinh viên náo nức đi vòng quanh sân trường . Các gian hàng đồ ăn, quà lưu niệm ... quá tải vì sự quá nhiệt tình của các bợn trẻ.
Mấy thầy cô cũng xì tin dâu hòa vào không khí náo nhiệt đó. Nhưng chỉ tội cho BTC phải đội nắng chang chang đi lòng vòng quanh trường để đảm bảo mọi thứ đã được chuẩn bị kĩ càng. Như Quỳnh cũng không ngoại lệ. Cô được phân công gác ở trạm A của khoa Kinh Tế.
Nhiệm vụ của cô không có gì đặc biệt, trông coi cái chòi nhỏ rồi phân công cho các lớp trưởng các lớp các trò chơi lớn, đưa mật thư, và đảm bảo cho mọi chuyện diễn ra bình thường.
Lúc nghe cô nói cô sẽ qua bên dãy A, Tiểu Mộc cứ nhảy cẫng lên vui sướng. Cô ấy nói là cô ấy sẽ dẫn Như Quỳnh đi chơi, để rồi giờ đây...
- Cái con bé Tiểu Mộc tệ bạc này, bỏ mình ở chốn xó xỉn này rồi lỉnh đi đâu mất tiêu ... ! - Như Quỳnh nhăn mặt, chu mỏ giận dỗi.
Cái ánh nắng gay gắt chiếu vào cái chòi nơi chỗ cô ngồi, nó làm cô khó chịu. Nheo mắt ngắm những hoạt động của mọi người cô cảm thấy hơi nhạt, nên đành lấy sách ra đọc.
Như Quỳnh bị cuốn hút vào những dòng chữ trôi chảy trong cuốn sách, chốc chốc lại khẽ nhăn mày trước những đoạn khó hiểu. Trông cô cuốn hút vô cùng. Do mải mê đọc sách nên Như Quỳnh không nhận ra Tư Kỳ Phong đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo vest đen lịch lãm, khoác ngoài là chiếc măng tô đen quen thuộc. Mái tóc hung đỏ mềm mượt chảy dài xuống gáy được cắt tỉa cẩn thận như những tia nắng tinh xảo khắc chạm trên ấy. Đôi mắt màu đỏ sẫm đang chú chăm nhìn về phía cô gái với mái tóc nâu mềm mượt được cột hờ bằng sợi dây chun vàng điểm thêm vài đóa hoa quỳnh vàng lấp lánh đang say sưa đọc sách. Khóe miệng hắn khẽ cong lên đầy dịu dàng mê hoặc. Tư Kỳ Phong đứng đó, hai tay đút hờ vào túi. Trông chừng hắn có vẻ rất thưởng thức cảnh tượng này.
- Sao không lo làm việc mà lại ở đây đọc sách ?
Một giọng nói quen thuộc cắt ngang mạch đọc của cô, ngẩng lên thì cô nhận ra là Tư Kỳ Phong
"Thì ra là vị bác sĩ quái dị !!!" - Cô nghĩ thầm.
- Tôi trong mắt em quái dị lắm sao? - Như Quỳnh giật mình, hai con mắt của cô căng ra hết cỡ. Cô lắp bắp nhìn hắn đang nheo mắt nhìn mình. Ánh mắt sáng bén đỏ rực như muốn xuyên thủng người cô.
- Thầy... thầy đọc được suy nghĩ của em ??? - Như Quỳnh bối rối huơ huơ tay, gương mặt đỏ bừng muốn chối nhưng lại thôi làm cho Tư Kỳ Phong không khỏi buồn cười. Hắn nghĩ thầm : "Bé con, hôm nay em chết chắc với tôi !"
- Tất nhiên, em có muốn tôi nói ra lời suy nghĩ trong đầu em không ? - Hắn nhướn mày khiêu khích, khóe môi bạc cong lên đầy mị hoặc. Hắn nghiêng đầu làm mấy lọn tóc đỏ khói mềm mượt đung đưa trong gió, ánh nắng chói chang càng ánh lên vẻ ngang tàng... Tư Kỳ Phong rất lạ, hắn là đế vương của bóng tối, nhưng ánh sáng cũng phải quỳ phục dưới chân của hắn.
- Em... emmmm... - Cô không biết nói gì luôn, hắn làm cô nổi da gà... Bỗng nhiên có tiếng "ọt ọt", cô đỏ bừng mặt cúi gằm mặt xuống không dám nhìn hắn. Bây giờ cô chỉ ao ước có cái lỗ nào đó để chui xuống cho xong.
Tư Kỳ Phong nhìn bộ dạng của cô không khỏi nhếch mép. Hắn vô thức vuốt tóc của cô. Cái cảm giác mềm mại của tóc cô khiến hắn phát nghiện. Để rồi trái tim hắn khẽ nhói. Hắn chau mày , tay khựng lại nhận ra Như Quỳnh nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu.
- Em chưa ăn gì sao ? - Hắn trầm giọng nhìn Như Quỳnh cúi gằm mặt xuống. Hai tay đan hờ đặt trên bìa sách đầy bối rối. Chợt hắn nắm tay cô lôi đi.
- Thầy, thầy làm gì vậy ??? - Như Quỳnh ngạc nhiên. Tư Kỳ Phong nắm tay cô đi qua những cung đường đầy lá. Nắng khẽ hòa tí tách vào lá như châm lên những chấm lửa nhỏ xíu rực cháy. Làn gió mơn man nhẹ hương hoa nguyệt quế nhẹ nhàng...
------------------------------------------------------------
Tư Kỳ Phong dẫn Như Quỳnh đến một góc sân nhỏ vắng . Hắn bảo cô ngồi im đó không được đi đâu rồi chạy đi mất. Cô ngẩn tò te nhìn bóng lưng hắn rộng và vững chắc. Ánh mắt hóa xa xăm lúc nào không hay.
Như Quỳnh đỏ bừng mặt khi nhận ra những xảm xúc hỗn độn của mình. Cô giật mình thấy trống ngực mình đập thình thịch, lắc đầu nguầy nguậy cố xua tan những suy nghĩ ấy.
5 sau, Tư Kỳ Phong quay lại. Trên tay hắn xuất hiện hai túi giấy. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nơi thảm cỏ xanh mượt. Hắn đặt vào trong tay cô một túi.
- Cám...cám ơn thầy !!! - Cô hơi bối rối, miệng nói đầy lắp bắp.
- Mau ăn đi, là sinh viên khoa Dược thì phải biết cách chăm sóc tốt bản thân chứ . Bỏ bữa như vậy thì làm sao mà khỏe được. Phen này tôi phải đánh giá lại cột điểm năng lực của em mới được !!! - Hắn trầm giọng nói, giọng nói vừa mang nét dọa nạt, vừa phảng phất nét cười ôn nhu.
- Thầy, em xin thầy đó ! Làm người ai nỡ làm thế !!! - Cô cười khổ quay sang nhìn hắn. Khuôn mặt có vẻ tươi tắn hơn. Như Quỳnh giả bộ mếu máo nhìn hắn, gương mặt đau khổ :v
- Ha ha... - Hắn bật cười trước dáng vẻ này của cô.
Hai người ngồi trên bãi cỏ xanh, vừa ăn vừa thưởng thức khung cảnh xung quanh. Tư Kỳ Phong tựa lưng vào gốc trúc đằng sau, hắn khẽ nhắm mắt thư giãn....
Như Quỳnh khi quay lại thì nhìn thấy Tư Kỳ Phong đã ngủ say tự bao giờ.
Cô bị thu hút bởi gương mặt được khắc chạm tinh xảo của hắn. Tóc mái rung nhẹ bởi làn gió. Cô khẽ cười khi thấy mày kiếm của hắn chau lại. Hình như hắn đang nằm mơ thấy gì khó chịu lắm. Gió mát lạnh luồn vào kẽ tóc cô bay bay, màu nâu ấm áp tô điểm cho khuôn mặt trắng hồng. Đôi đồng tử đen láy đang chăm chú nhìn người con trai đang yên giấc. Cảnh tượng lúc này, mới yên bình làm sao.
- Nhìn đủ chưa ? - Chợt hắn mở mắt ra, cô giật mình ngơ ngẩn nhìn hắn. Đôi mắt màu đỏ sẫm ánh lên tia thích thú . Hắn thực thích chọc bé con vì cô có những phản ứng rất thú vị.
Như Quỳnh xấu hổ khi bị Tư Kỳ Phong phát hiện. Cô không có ý nhìn trộm, cũng tại ai biểu hắn đẹp trai quá làm chi. Cô đứng phắt dậy bỏ chạy, bỏ lại Tư Kỳ Phong đang nhếch mép cười.
- Bé con, em thực ngốc !...
Cô cắm đầu chạy thục mạng. Mái tóc lòa xòa che dấu gương mặt đỏ bừng. Cô chạy về phía trạm của mình thì thấy Tiểu Mộc đang ngồi ở đó.
Vừa nhìn thấy cô, Mộc Mộc nhào tới vờ bóp cổ cô :
- Nói mau, cậu đã ở đâu hả ? Bắt tớ chờ ở đây nắng muốn chết !!!
- Ặc ặc, tha cho tớ đi !!! - Như Quỳnh làm bộ bị nghẹt thở.
Cô bị Tiểu Mộc lôi tụt vào trong cái lều. Cô ấy trừng mắt nhìn cô, nắm cổ áo cô lay lay một hồi mới chịu buông ra. Như Quỳnh há miệng hít lấy lượng không khí vừa mất.
- Cậu muốn bóp chết tớ hả ? - Như Quỳnh sầm mặt. Thiệt tình, Mộc Mộc định bóp chết cô hay sao chứ?
- Nói cho tớ nghe, ban nãy cậu ở đây ? - Tiểu Mộc sấn tới hỏi cô, ánh mắt cô ấy , trở nên thực đáng sợ.
- Tớ... tớ.... -