- Thầy ơi... thầy đâu rồi ?... - Sau khi cô tắm xong, đi ra phòng khách thì không thấy ai hết. Trong lòng có chút hụt hẫng, cô tưởng mình sẽ lại thấy nét mặt dịu dàng của hắn.
- Chắc thầy ấy đi đâu rồi ? - Cô chun chun cái mũi, vẻ mặt hết sức đáng yêu.
Cô nhìn xung quanh. Nơi đây quá rộng. Nội thất trang trí theo phong cách phương Tây toát lên vẻ sang trọng cho ngôi nhà. Với tông màu chủ đạo là bạc ánh kim khiến người ta không khỏi liên tưởng đến đôi mắt sắc bén của hắn nhưng không những không làm giảm đi vẻ đẹp của hắn mà còn tăng thêm sự ngạo mạn quyến rũ của hắn.
Như Quỳnh tò mò ngó nghiêng xung quanh. Dưới sàn trải thảm lông cừu ấm áp và mềm mại, cô thích thú, cảm nhận cảm giác vừa ấm, vừa mềm khiến cô cảm thấy dễ chịu ghê. Cô không dám đi lung tung vì sợ sẽ làm hỏng đồ đạc của Tư Kỳ Phong. Cô ngồi trên ghế sofa, chợt thấy tờ báo để trên bàn. Cô cầm lên, nhớ lại hồi sáng Tư Kỳ Phong có đọc nó. Cô lật ra thì thấy toàn nói về các vấn đề thị trường chứng khoán, thương mại,... Nhanh chóng cô tự cảm thấy chán. Như Quỳnh cô không có hứng thú với việc kinh doanh rắc rối và phức tạp này. Cô chỉ dành tình yêu của mình cho khoa học mà thôi.
Đợi mãi không thấy Tư Kỳ Phong về, cô đành phải ghi 1 tờ note cho hắn, đặt lên bàn. Cô đang tự hỏi hắn chẳng lẽ bỏ vậy mà đi, Tư Kỳ Phong cũng đã 1 phen cứu cô không bị đè bẹp khỏi đám đông hôm qua. Suy nghĩ 1 hồi, cô tự ý đi xuống bếp, mọi thứ dụng cụ nhà bếp đều có sẵn trong này, mở tủ lạnh ra thì thấy nguyên liệu đều đầy đủ cả. Thịt, cá, trừng , rau đều có đủ.
Cô định sẽ nấu món súp trứng cà chua. Cô lấy ra 3 quả trứng, cà chua và 1 ít thịt băm, hành ngò, tỏi... Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, cô bắc nước sôi lên bếp. Trong khi chờ nước chín, cô cắt cà chua thành những miếng nhỏ rồi bỏ vào máy xay nhuyễn. Động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn, cô khẽ mỉm cười, tự dưng cô thấy lòng mình hạnh phúc lạ. Gương mặt hơi nhoẻn cười trong lúc cô đang nấu ăn đều đã được Tư Kỳ Phong thu hết vào tầm mắt. Tự dưng trong cõi lòng hắn trào lên sự ấm áp khó tả. Nhìn cô, hắn tự dưng liên tưởng tới hai chữ "gia đình". Phải, là gia đình, một gia đình hạnh ph1uc, ấm áp với bao tiếng cười vui vẻ. Hắn là chồng, cô là vợ. Họ sẽ có những đứa con vừa đáng yêu vừa thông minh. Cả nhà quây quần bên mâm cơm nóng hổi, cô gắp đồ ăn cho con rồi cho hắn, hắn nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng ẩn chứa nhiều yêu thương. Cái không khí ấm cúng ấy, hắn nhất định phải dành cho Như Quỳnh - người con gái xinh đẹp, thông minh mà hắn yêu thương nhất.
Tư Kỳ Phong quyết định bước vào, thấy động, Như Quỳnh ngẩng lên thì thấy Tư Kỳ Phong đang bước về phía cô. Cô ngẩn người, đôi mắt đen láy cô như bị hắn mê hoặc. Hắn mặc bộ vest đen lịch lãm, từng đường may tao nhã ôm vào cơ thể. Mái tóc màu đỏ sẫm rũ mềm che mất 1 phần mắt màu đỏ rượu càng tăng thêm sự thu hút của hắn. Đôi môi bạc hơi nhếch lên. Từng bước chân tao nhã, hắn dần về phía cô. Như Quỳnh ngẩn người, quên luôn việc thái rau dang dở... Đến khi hắn đứng trước mặt cô, lồng ngực vững chãi che phủ dáng người nhỏ bé của cô. Nhìn thấy cô ngẩn người như vậy, cái má hồng hồng khiến hắn muốn đưa tay bẹo mãi, ánh mắt thích thú ánh lên tia trêu chọc:
- Em đang làm gì thế ?
- Em...em chỉ định nấu chút thức ăn cho thầy thôi ... - Như Quỳnh nuốt nước bọt cái ực, trán rịn mồ hôi lạnh. Tư Kỳ Phong tiến lên 1 bước, cô lại lùi 3 bước. Chẳng mấy chốc lưng cô chạm vào bức tường. Lúc này, trông Tư Kỳ Phong như kẻ lưu manh đang trêu chọc thiếu nữ vậy...
Hắn dồn cô đến sát bức tường, Như Quỳnh hoảng sợ nhắm tịt mắt lại. Toi cô rồi. Cô cảm nhận được hơi thở của Tư Kỳ Phong càng lúc càng gần.
Không thấy động tĩnh gì, cô hé mắt nhìn thì thấy Tư Kỳ Phong đang đứng bên nồi súp. NÓ ĐANG TRÀO RA NGOÀI ! Tư Kỳ Phong thân mặc áo vest mà cầm cái muỗng canh hớt đứng hớt bọt, lâu lâu còn nếm thử vị của nó nữa. Cái hình ảnh đó, về sau khi Như Quỳnh kể lại với Vương Long nghe, anh ta đã suýt sùi bọt mép chết sặc vì cười nôn cả ruột. Xứng đáng là bà nội trợ của năm !
Sau khi thấy nồi súp không còn động tĩnh gì ghê gớm, hắn mới buông muỗng xuống, quay sang nhìn cô, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, giọng mang vẻ trêu chọc:
- Em đó, làm việc không chuyên tâm !
Như Quỳnh tức lộn ruột, tại ai khiến cô phân tâm hả. Thiệt chứ cô muốn bay lại cạp hắn 1 phát cho nhớ. Giờ mà cô cãi lại thế nào cũng bị lấn đến đường cụt thôi ! Nhịn, nhịn! Hai má cô phồng ra lúc tức giận trông thật dễ thương, Tư Kỳ Phong bật cười thành tiếng, hắn duỗi đôi chân dài của mình đến bên cô, hơi cúi người nhéo nhéo hai má của cô. Cô la thất thanh vùng ra, hai má càng đỏ hơn nữa. Đôi đồng tử đỏ sẫm tối lại, giọng hắn trở nên khàn khàn:
- Tiểu yêu tinh, là em quyến rũ anh !
Không đợi cô phản ứng, hắn cúi xuống cắn lên hai đôi má hây hây của Như Quỳnh. Làn môi tiếp xúc với da mềm mịn khiến hắn muốn chạm mãi không dứt.
Đến khi cắn đã, Tư Kỳ Phong mới chịu buông cô ra. Hai gò má của cô giờ đỏ lựng luôn, lại có dấu răng căn nữa chứ. Hắn khoái chí khi nhìn thấy dấu vết tuyên bố chủ quyền của mình. Tư Kỳ Phong nhìn cô, khuôn mặt đơ như trái bơ, hắn bật cười, vỗ vỗ lên má cô:
- Ăn chung với tôi nhé !
Nói xong, Tư Kỳ Phong lên lầu thay đồ, Như Quỳnh thì não vẫn trong tình trạng nửa sống nửa chết. Cô múc 2 chén súp nóng hổi, bỏ vào đó vài lá bạc hà xanh trang trí. Khi Tư Kỳ Phong bước xuống nhà thì mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn. Vẻ mặt hắn hài lòng, nhìn cô đầy yêu chiều. Tư Kỳ Phong cười khổ khi thấy cô không có biểu hiện gì cả. Giống như coi hắn là không khí vậy. Hai người ngồi ăn với nhau, không khí yên bình. Tiếng chim líu lo ngoài sân vườn vọng vào, nắng vàng tươi rói chiếu rọi qua khung cửa sổ. Như Quỳnh đắm chìm vào không khí đó, tự dưng cô tìm thấy cảm giác quen thuộc. Cái cảm giác yên bình này, lâu lắm rồi cô mới có thể cảm nhận được... Như Quỳnh chợt ngẩng đầu nhìn Tư Kỳ Phong, cô cảm thấy lạ, tại sao hắn lại có thể cho cô cảm giác quen thuộc đến như vậy. Cái cảm giác như vừa tìm lại mảnh ký ức quan trọng, vừa buồn mà vừa ấm áp...
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Như Quỳnh, Tư Kỳ Phong ngẩng đầu, chạm và ánh mắt đen láy của cô đang trôi về nơi xa xăm nào đó. Hắn cảm nhận được đôi mắt ấy đang cố tìm lại cái cảm giác bi thương năm nào. Hắn thật không chịu nổi khi nhìn thấy cô như vậy. Qua đôi mắt đỏ sắc sảo của hắn, hắn thấy mảnh thủy tinh găm trong trái tim cô đang phát huy sức mạnh. Chính nó đang gặm nhấm thân thể cô dần dần. Tư Kỳ Phong đau đầu, hắn luôn suy nghĩ cách để có thể lấy mảnh vỡ đó ra khỏi người cô mà không làm tổn thương đến cô. Đó cũng là lí do hắn học thêm ngành Y, cũng như Roku, cả 2 đều muốn bảo vệ người con gái mình yêu nhất khỏi những nỗi đau năm xưa.
- Ăn xong tôi muốn đưa em đến 1 nơi ! - Hắn trầm trầm giọng.
------------------------------------
Tư Kỳ Phong dẫn cô đến khu vui chơi. Không khí náo nhiệt, rộn rã. Có tiếng trẻ con reo hò, chúng đùa giỡn chạy chơi, kéo theo những chùm bong bóng rực rỡ sắc màu. Những nụ cười ngây thơ không ai là không yêu. Cái sự hồn nhiên vô tự lự của chúng, cái thế giới yên bình ấy, làm cho người lớn cũng phải ghen tỵ...
Như Quỳnh như đứa trẻ. Cô nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, đôi mắt sáng rực háo hức không biết nên chơi trò nào trước, tay cô như muốn rời khỏi tay hắn để có thể chạy chơi thỏa thích làm cho Tư Kỳ Phong cũng phải bật cười. Hắn muốn cô được chơi thỏa thích, xõa hết mọi nỗi buồn không đáng có.
Tư Kỳ Phong cầm tay cô kéo đi đến khu tàu lượn. Hơi ấm từ lòng bàn tay rắn rỏi, vững chắc của hắn truyền sang tay cô làm cô cảm thấy ấm áp lạ. Cõi lòng dâng trào lên 1 thứ tình cảm rất lạ lẫm, nó làm tim cô đập rộn lên. Trong phút chốc, cô muốn hắn cứ nắm tay cô mãi như thế.
Hai người ngồi lên hàng ghế thứ 3 của tàu lượn. Hắn cài dây an toàn cho cô, rồi ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng với cô làm tim cô nẫng 1 nhịp. Cô cúi gằm mặt xuống để che đi cái mặt đang đỏ lựng của mình... Mấy cô gái phía sau nhìn hắn mà không khỏi ngưỡng mộ:
- Trùi ui, nhìn kìa, đẹp trai quá đi !
- Ga lăng nữa chứ !
- Oa, ngưỡng mộ quá !
Tàu lượn lăn bánh chuẩn bị chạy. Tàu đi lên dốc, tiếng động cơ chạy rì rì bên tai. Tự dưng Tư Kỳ Phong cảm thấy có lực níu tay áo mình. Nhìn xuống thì thấy tay Như Quỳnh đang níu tay áo hắn. Gương mặt cô tái xanh, trán lấm tấm mồ hôi. Tư Kỳ Phong thấy lạ, hỏi:
- Em bị sao vậy Như Quỳnh ?
- Em..em sơ..sợ...độ cao ... - Cô lắp bắp nói, tấm vai gầy run lên, tay cô càng níu chặt hắn.
Tư Kỳ Phong không nói không rằng, hắn quàng tay sang người cô kéo cô vào lồng ngực hắn, để Như Quỳnh nằm lọt thỏm vào lòng mình. Hắn ôm chặt lấy cô từ phía sau, tì cằm lên mái tóc nâu trầm của cô khẽ nói:
- Có tôi ở đây, em không cần phải sợ gì hết !
Hắn cứ thế ôm cô thật chặt, như ôm cả thế giới vào lòng. Mà đúng thật, cô là tất cả thế giới của hắn. Tư Kỳ Phong nhìn xuống Như Quỳnh đã bớt run rẩy, thân hình mềm mại, nhỏ bé của cô dựa vào người hắn thật dễ chịu. Hắn cười khổ.
- Gía như em biết suy nghĩ của tôi lúc này! Tôi thật muốn ăn em vào bụng, biến em mãi mãi thành của tôi. Nhưng bây giờ thì chưa phải lúc! – Hắn thì thầm với bản thân mình, tay ôn nhu vuốt ve mái tóc nâu mềm mượt của cô. Đôi mắt màu đỏ sẫm nhìn về phía trước, tàu sắp lên tới đỉnh, hắn ôm chặt lấy Như Quỳnh, cúi xuống nói với cô :
- Hãy la to lên đi, dồn nỗi buồn vào trong tiếng la của em! Đừng sợ rơi, bởi tôi sẽ là đôi cánh của em! Giúp em bay lượn đến mọi nơi !
Như Quỳnh lúc này không hiểu hết hàm ý của Tư Kỳ Phong. Cô chỉ biết trong mắt hắn, cô thấy được niềm tin vững mạnh. Tàu trượt xuống với tốc độ khủng khiếp, cô la to lên, như muốn trút hết mọi bực dọc vào trong đó. Bỏ qua nỗi sợ độ cao, cô thấy thế giới xung quanh mình như rùng mình chuyển biến khác, chúng biến thành những thứ kì diệu. Trong cái khoảnh khắc rơi đó, hai tay của hai người nào đó đan vào nhau, cô gái ngồi trong lòng chàng trai ấy, tìm thấy cho mình sự ngọt ngào không tên...
Nhìn cặp đôi hạnh phúc ngồi ôm nhau qua màn hình tinh thể lỏng, người đàn ông điển trai đang thả mình trên chiếc ghế sofa dài khẽ nhếch mép cười. Mái tóc đen mượt và đôi mắt màu khói của hắn ta làm cho nhiều người phải điên đảo. Vẻ đẹp kiều