Đại Ca Đến Trường

Chương 12


trước sau

Chiều đó, Bảo Nam chán nản đi theo Vũ Hoàng đến phòng câu lạc bộ bóng đá xin đăng kí. Nhìn đám con trai đang hào hứng dắt banh trên sân khiến Bảo Nam khẽ nhíu mày. Trời thì nắng chang chang như vậy mà lại thích phơi thân ra ngoài cho cháy đen thui là thế nào, nó thật không thể hiểu nổi.
"Cộc, cộc, cộc", Bảo Nam đưa tay gõ cửa. Một anh chàng dáng người cao to hí hửng chạy ra, nhìn hai đứa bằng cặp mắt "trìu mến", khiến nó cảm thấy hơi gai người:
-Hai bạn cần gì?
-Bọn em muốn đăng kí tham gia câu lạc bộ. Bảo Nam nói, đoán chắc anh này cũng phải học trên nó một hai lớp.
-Được thôi, các em vào đi. Vừa hay có cũng có một bạn nữa đến đăng kí tham gia.
Bảo Nam và Vũ Hoàng đi vào, thấy một cậu nhóc cũng đang long ngóng đứng đó. Bảo Nam chợt thấy cậu ta khá quen mặt, liền đến gần nhìn cho rõ, rồi vui vẻ reo lên:
-Này, cậu cũng đến đăng kí tham gia sao?
Đắc Thành quay sang nhìn Bảo Nam, định thần một hồi rồi mới sực nhớ ra nó.
-Thì ra là cậu à, trùng hợp thật đấy!
Vũ Hoàng nhìn thấy cảnh trùng phùng này đương nhiên chẳng hiểu gì. Cậu quay sang vỗ vai Bảo Nam, hỏi:
-Ai đây?

-À, cậu ấy là Đắc Thành, học cùng khối với mình đấy!
-Cậu cũng giỏi kết bạn nhỉ?
Vũ Hoàng nói, rồi thản nhiên đi đăng kí, bỏ mặc Bảo Nam ở lại nói chuyện với Đắc Thành. Lần trước gặp mặt, nó đã có thiện cảm với Đắc Thành rồi, không ngờ lần này còn có thể chung câu lạc bộ với cậu. Việc tham gia đội tuyển lần này cũng không đến nỗi tệ.
-Xin chào. Anh là Nguyễn Duy Trường, là học sinh lớp 11A1. Anh sẽ phụ trách hướng dẫn cho các em. Vì mới tham gia nên phải tập thể lực trước, các em ra ngoài chạy mười vòng quanh sân đi. Duy Trường bước đến nhìn bọn nó, nói một cách thản nhiên.
Bảo Nam nghe Duy Trường nói, nét mặt bỗng tái xanh. Cái sân rộng như vậy, là đang nói đùa sao? Nó đưa đôi mắt căm hờn sang nhìn Vũ Hoàng, lúc này vẫn bình thản như không có chuyện gì. “Hừ, thái độ vậy đấy! Bình thường cậu vốn chẳng đụng tay làm việc gì, để tôi xem cậu có thể cầm cự được bao lâu!”
Nhưng Bảo Nam đã lầm, Vũ Hoàng chạy đến vòng thứ năm mà vẫn rất dai sức, không hề để tâm đến Bảo Nam đang bị tụt dần ở phía sau, nét mặt xanh lét trông rất khó coi. Ngày nào cũng phải tập luyện như thế này, không khéo nó phải vào viện mất.
-Này, cậu không sao chứ? Đắc Thành chạy ngay bên cạnh, đưa ánh mắt ái ngại nhìn nó.
Bảo Nam khẽ khoác tay, ra hiệu vẫn ổn. Nhưng chỉ chạy được đến vòng thứ tám thì đã gần kiệt sức, mắt bắt đầu hoa lên.
-Đủ rồi, ngừng tại đây đi.
Vũ Hoàng nắm tay nó lôi lại, lúc này Bảo Nam chẳng còn sức nữa, ngã luôn vào người cậu. Nó mệt mỏi nhìn quanh, thấy Duy Trường đã vào phòng từ lúc nào. “Bắt người ta chạy đừ người, còn mình thì ung dung vào phòng hưởng máy lạnh, anh hướng dẫn này có vẻ được đó!". Bảo Nam bực bội nghĩ, rồi cố gượng dậy, đứng thở dốc.
-Cậu yếu thật đấy! Đắc Thành đến bên cạnh vỗ vai nó, rồi ánh mắt chợt trở nên lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ lừ vì mệt của Bảo Nam. Có cần tớ dìu cậu vào không?
-Không cần đâu!
Bảo Nam gượng dậy mệt nhọc, nhưng Đắc Thành lúc này đã nắm lấy cánh tay nó,quàng vội qua vai mình, rồi khẽ dìu Bảo Nam đi. Nó bất lực nhìn sang cậu, lúc này đang ở rất gần, đến nỗi có thể nghe cả những giọt mồ hôi mệt nhọc đang không ngừng chảy trên khuôn mặt cậu. Bảo Nam cảm thấy mặt đỏ bừng lên, khẽ quay đi tránh ánh mắt của cậu. Thôi thì nó thử cố ở lại câu lạc bộ này thêm một thời gian nữa vậy.
-Được rồi, để tớ tự vào!
Vừa đến cửa văn phòng, Bảo Nam bỏ tay khỏi vai Đắc Thành, rồi đưa tay đẩy cửa. Duy Trường lúc này đang

thong thả ngồi uống nước, bên cạnh còn có một cây quạt lớn đang quay vù vù. Cậu nhìn sang ba đứa nhóc đang nhễ nhại mồ hôi, cười lớn:
-Mới lần đầu mà vận động nhiều như vậy, có hơi quá sức đúng không? Tập nhiều rồi sẽ quen thôi. Giờ anh có chút việc phải đi, bọn em lau hộ đống banh bên góc kia dùm anh nhé, được không?
Duy Trường nói, rồi thủng thẳng đi, để lại ba đứa nhóc với đống banh to đùng. Bảo Nam uể oải đi lại gần, rồi lấy cái khăn bên cạnh, cắm cúi lau. Nhìn qua Vũ Hoàng vẫn chưa có ý định bắt tay vào làm, nó bực bội quay sang, gắt:
-Này, cậu định đứng xem bọn tôi làm đấy à? Còn không mau ngồi xuống!
-Cần gì khó chịu vậy. Vũ Hoàng thản nhiên nói, rồi ngồi xuống lấy một quả bóng ra lau.

Đắc Thành nhìn thấy cảnh này thì không khỏi buồn cười. Hai người này, rõ ràng là đi chung với nhau, sao lại đối chọi như nước với lửa vậy, thật kì lạ. Cậu quay sang Bảo Nam lúc này đang vừa mệt vừa bực, hỏi khẽ:
-Vũ Hoàng im ắng thật đấy, bình thường cậu ấy cũng ít nói vậy sao?
-Cậu ta lúc nào cũng chán ngắt vậy đấy. Bảo Nam nói, rồi quay sang nhìn Vũ Hoàng. À, những lúc cần sai vặt thì cậu ta lớn tiếng lắm!
-Thật sao?
Đắc Thành nghe thấy cười vang, khiến Vũ Hoàng bực bội quay sang nhìn cậu, rồi thản nhiên vứt quả bóng sang cho Bảo Nam:
-Xong rồi đó!
Bảo Nam chụp lấy quả bóng từ tay Vũ Hoàng, khẽ nhăn mặt nói:
-Cái này, cậu thật sự lau qua rồi sao?
-Đương nhiên! Tôi đâu có rảnh rỗi nói xấu người khác như cậu. Có phần hơi ngứa tai rồi đó!
-Gì chứ. Bảo Nam cười cợt. Tôi chỉ là đang tự sự thôi, hoàn toàn không thêm thắt tí gì nhé. Cậu xem, đến quả bóng này mà còn lau không sạch, còn dám mắng tôi! Cái lười lộ ra trước mắt rồi còn gì!
Vũ Hoàng không nói gì, thản nhiên đứng dậy định bỏ về. Không ngờ vừa ra đến cửa đã thấy Duy Trường đi vào, cất tiếng hỏi:
-Em định đi đâu vậy? Đã xong hết rồi sao?
-Vẫn còn một ít. Vũ Hoàng nói.

-Thôi cứ để đấy, mai lại làm tiếp. Bảo Nam với Đắc Thành lại cùng thử đồ đi này.
Duy Trường đưa mấy cái áo đang cầm trên tay cho bọn nó, nói tiếp:
-Các em cứ thử đi, xem size nào vừa để mai anh còn đi đặt áo cho!
-Thử ở đâu hả anh?
Bảo Nam hồn nhiên hỏi, rồi tái mặt khi nhìn thấy Duy Trường cười lớn, vỗ mạnh vào vai nó:
-Thì thử ngay tại đây chứ còn đâu nữa! Các em cứ cởi áo ra rồi mặc đại vào đi, không sao đâu?
-Không được. Bảo Nam hốt hoảng hét toáng lên. Em chợt nhớ ra mình có việc gấp, phải về ngay!
-Gấp gì thì thử luôn rồi đi cũng được mà, nhanh lắm! Duy Trường dúi đống đồ vào tay nó, khiến Bảo Nam càng phát hoảng.
-Cậu ta là chúa lề mề đấy, anh cứ mặc kệ đi. Vũ Hoàng lạnh lùng nói, rồi đẩy luôn Bảo Nam ra khỏi cửa. Cứ lấy áo cùng size với em là được rồi!
Bảo Nam phóng vội ra cửa, đi ngay về phòng, lúc này tim vẫn còn đập thình thịch. Suýt nữa thì bị lộ rồi. Lần này thì thoát, nhưng nếu cứ trong câu lạc bộ đầy con trai như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày nó bị phát hiện. Hay là bây giờ nó rút khỏi đây? Bảo Nam nghĩ, rồi quyết định gạt đi ý tưởng ấy. Không chỉ vì tên Vũ Hoàng độc tài cứ nằng nặc bắt nó vào đây, mà còn vì ở đây là nó sẽ có dịp trò chuyện với Đắc Thành. Nó cảm thấy rất thoải mái khi trò chuyện với cậu, nên sẽ cố gắng ở lại đây một thời gian nữa vậy...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện