"Tư, tư, tư", lúc này lồng ngực Mộng Trấn Thiên bị đục lỗ bắt đầu khép
lại, trong nháy mắt lồng ngực của hắn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đạt tới cảnh giới như Mộng Trấn Thiên, cải tạo thân thể chỉ là bữa ăn sáng, nhưng mà Mộng Trấn Thiên cũng không dễ chịu, sắc mặt tái nhợt.
Đối mặt một kích vô địch của Lý Thất Dạ, không chỉ đục thủng ngực của hắn,
càng làm cho hắn trọng thương, hắn khôi phục lỗ thủng trên ngực cũng cần trả giá thật lớn.
Lúc này Mộng Trấn Thiên nhìn chằm chằm vào Lý
Thất Dạ, ánh mắt của hắn nhíu lại, lúc này đồng tử của hắn co rút thật
nhỏ, chỉ trong nháy mắt Mộng Trấn Thiên sinh ra ảo giác, hắn cảm giác
mình không có nắm chắc, lòng tin lúc trước không biết biến đi nơi nào.
Với tư cách tuyệt thế thiên tài, cho tới nay hắn như đã tính trước, bất
luận là gặp hung hiểm ra sao, hắn đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng
mà lần này hắn cảm thấy bàng hoàng.
Đối với Mộng Trấn Thiên mà
nói, đây là lần thứ hai hắn không nắm chắc, không biết trước kia thế
nào, lần này hắn lòng tin không đủ.
Mộng Trấn Thiên lần thứ nhất
không nắm chắc, không biết trước, lòng tin không đủ là chuyện xảy ra
thật lâu rồi, đó là lần hắn đối mặt với Hắc Long Vương, hắn bị Hắc Long
Vương quát một câu, bởi vì thái độ của Hắc Long Vương nên hắn lánh đời
không xuất thế.
Nhưng mà đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, lần đó
nội tâm của hắn sợ hãi nhưng không cảm thấy mất mặt, dù sao Hắc Long
Vương chính là tồn tại tam thế tôn vinh, cho dù là Tiên Đế cũng phải lễ
nhượng ba phần, chớ nói chi là những người khác, thậm chí huynh đệ kết
nghĩa Đạp Không Tiên Đế của hắn, sau khi trở thành Tiên Đế cũng bị Hắc
Long Vương xé rách thiên mệnh.
Cho nên, cho tới nay Mộng Trấn
Thiên chỉ kiêng kị chuyện này mà thôi, nhưng hắn cũng không cho rằng
kiêng kị Hắc Long Vương là một loại sỉ nhục!
Nhưng hiện tại Lý
Thất Dạ dao động đạo tâm của hắn, làm cho hắn kiêng kị, kiêng kị này lam hắn mất tin tưởng, thậm chí là sợ hãi.
Đối với Mộng Trấn Thiên có trí vấn đỉnh Tiên Đế, đây là sỉ nhục!
Lúc này nội tâm Mộng Trấn Thiên chấn động mạnh, với tư cách tuyệt thế thiên tài, hắn lĩnh ngộ đại đạo, kiến thức cũng sâu hơn kẻ khác, vào giờ phút này Mộng Trấn Thiên có sợ hãi, với hắn mà nói đây là sỉ nhục.
Tuyên cổ đến nay, bất luận là đối với thiên tài nào mà nói, bất luận là đối
với Tiên Đế nào, thất bại cũng không phải chuyện đáng sợ, bất luận là ai cũng thất bại qua, quản chi là Phi Tiên Đế, Hạo Hải Tiên Đế, Phi Dương
Tiên Đế kinh tài tuyệt diễm đều thất bại qua, quản chi là Hồng Thiên Nữ
Đế bá đạo vô cùng cũng thất bại qua.
Tuyên cổ đến nay, chưa một lần bại cũng chỉ có Kiêu Hoành Tiên Đế mà thôi.
Thế gian này ngay cả Tiên Đế đều thất bại qua, đối với những người khác mà
nói, thất bại cũng không có cái gì hổ thẹn, thất bại cũng không đáng sợ.
Nhưng mà đạo tâm dao động sinh ra sợ hãi đó mới là đáng sợ nhất, đối với
tuyệt thế thiên tài có chí vấn đỉnh thiên mệnh, một khi sợ hãi đối mặt
thất bại, đó là chuyện khủng khiếp hơn bất cứ thứ gì, đây là đả kích trí mạng, đả kích không cách nào chịu tải thiên mệnh.
Lúc này, đạo
tâm Mộng Trấn Thiên đã dao động, hắn đã hoài nghi mình có phải là đối
thủ của Lý Thất Dạ hay không! Đối với hắn mà nói, đây là chuyện cực kỳ
đáng sợ, chuyện cực kỳ đáng thẹn.
Thật vất vả, Mộng Trấn Thiên
bước ra khỏi bóng mờ Hắc Long Vương, nhưng mà kiếp này gặp được Lý Thất
Dạ, đạo tâm của hắn đã dao động! Sự thật này làm Mộng Trấn Thiên khó
tiếp nhận.
- Tốt, đón thêm một chiêu của ta, ta muốn nhìn xem ngươi mạnh cỡ nào!
Lúc này Mộng Trấn Thiên hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra, hiện tại hắn đã không nói tự tin như lúc trước.
Mộng Trấn Thiên từng có kinh nghiệm tranh đoạt thiên mệnh, hắn có kinh
nghiệm phong phú, giờ phút này, hắn hiểu được muốn vượt qua sợ hãi của
mình, vượt qua sợ hãi trong nội tâm, chỉ có tái chiến, chỉ có chiến
thắng Lý Thất Dạ mới làm đạo tâm trở nên kiên định.
Nếu không,
đạo tâm của hắn dao động, đây sẽ là đạo khảm khó vượt qua nhất đời hắn,
nếu không vượt qua đạo khảm này, hắn tuyệt
đối không thể trở thành Tiên
Đế.
- Tốt, đây là cơ hội cối cùng của ngươi.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Ta cũng muốn nhìn ngươi làm sao vượt qua đạo tâm của mình.
Lý Thất Dạ nói câu này làm Mộng Trấn Thiên hít thở không thông, hắn thật
không ngờ bị Lý Thất Dạ nhìn ra, trước đó khá tốt, giờ phút này, chính
thức làm cho Mộng Trấn Thiên rung động thật mạnh, đạo tâm của hắn càng
dao động dữ dội.
Lý Thất Dạ có thể nhìn ra được, điều này nói
rõ hắn lý giải con đường tu hành của tu sĩ cực sâu, lĩnh ngộ đại đạo
không thua gì hắn.
Thiên tài còn trẻ như thế, hoặc là có rất
nhiều cường giả thế hệ trước đều dừng lại ở giải thích đại đạo rất nông
cạn, đối với những kẻ này mà nói, tu luyện công pháp tuyệt thế vô song
mới có được thực lực cường đại, như vậy có ý nghĩa có thể chấp chưởng
càn khôn, thậm chí có thể trở thành Tiên Đế.
Nhưng mà kẻ có
kinh nghiệm như Mộng Trấn Thiên mới chính thức biết rõ, trên con đường
này, thứ có thể giúp người ta đi xa, cuối cùng nhất có thể làm cho ngươi ta trở thành Tiên Đế, không phải thiên phú của ngươi cao bao nhiêu,
cũng không phải ngươi thực lực cường đại cỡ nào, lại càng không phải
công pháp của ngươi kinh thế ra sao, cuối cùng ngươi muốn đạt được thiên mệnh thừa nhận, cuối cùng có thể chứng đạo Tiên Đế, đó là ngươi phải có được đạo tâm không cách nào rung chuyển.
Thực lực yếu có thể
thông qua tu luyện, thiên phú chênh lệch cần cù bù đắp kém cỏi, không có công pháp tuyệt thế thì có thể chính mình đi lục lọi, nhưng mà không có đạo tâm không dao động, ngươi sẽ không có tất cả! Nếu như đạo tâm của
ngươi không được, mặc kệ ngươi thiên phú cao bao nhiêu, mặc kệ ngươi có
công pháp tuyệt thế thế nào, mặc kệ ngươi là cường đại ra sao, một ngày
nào đó, đối mặt thất bại, đối mặt khó khăn, chính ngươi sẽ trốn tránh,
trở nên sa đọa, trở nên nhu nhược, thậm chí là mất đi tất cả...
Kẻ như Mộng Trấn Thiên mới biết rõ, đạo tâm trọng yếu hơn bất cứ thứ gì.
Hiện tại Lý Thất Dạ có thể nhìn ra được, như vậy có ý nghĩa hắn đã đi
tới bước này.
- Đây là một chiêu cuối cùng, chúng ta có thể quyết thắng thua!
Mộng Trấn Thiên hít sâu một hơi, hắn ổn định đạo tâm, không thể lại làm đạo
tâm của mình dao động, nếu không còn chưa đả bại Lý Thất Dạ, chính hắn
cũng đã bại trước.
Lúc này Mộng Trấn Thiên ký thác vào một kích cuối cùng này, một chiêu này hắn phải thắng được, nếu không hắn sẽ thất bại.
Lúc này Mộng Trấn Thiên cầm binh khí trong tay.
"Ông" một tiếng, binh khí trong tay Mộng Trấn Thiên không có bộc phát uy thế
to lớn gì đó, nhưng mà Tiên Đế chi uy tràn ngập giữa thiên địa. Hiện tại Tiên Đế chi uy tràn ngập chiến đài cổ xưa, hào quang Tiên Đế bao phủ
Mộng Trấn Thiên, trong lúc hào quang Tiên Đế bao phủ Mộng Trấn Thiên,
chuyện này làm cho hắn trở nên thần thánh.
- Tiên Đế bảo binh.
Nhìn qua binh khí trong tay Mộng Trấn Thiên, có người thì thào. Không có ai biết Tiên Đế bảo binh của hắn có từ thời đại nào.