Lý Thất Dạ ngồi trên nhánh cây hờ hững liếc gã:
- Vậy sao? Bằng vào ngươi sợ là không xứng.
Hổ Vương tức điên, trừng Lý Thất Dạ, ánh mắt sắc bén lộ ra sát khí lạnh lùng nói:
- Láo lếu! Ngươi có dám đánh cược với ta không?
Lý Thất Dạ cười tươi:
- Như thế nào? Muốn đánh một trận với ta sao?
Trong khi không khí giữa Lý Thất Dạ và Hổ Vương căng thẳng đầy mùi thuốc súng, Đại Hắc Ngưu đứng trên núi phía xa quát to:
- Đúng rồi, đánh một trận đi! Đánh nhỏ không sợ già không ló mặt ra, đánh gìa rồi đánh già hơn nữa, đánh tới sư tổ của hắn thì thôi!
Nhiều người ngoái lại, một số trừng mắt Đại Hắc Ngưu sợ thiên hạ không loạn.
Đại Hắc Ngưu kiêu ngạo nói:
- Nhìn cái gì? Chưa thấy trâu già bảnh như ta sao? Mà ngưu bảnh ta đây nói không có lý sao? Lão Hổ nhỏ này ỷ vào sư phụ của mình là Chân Đế, sư tổ là Thủy Tổ chứ gì, không thì chút bản lĩnh như hắn dám kiêu ngạo vậy sao? Ha, tiểu tử, dánh hắn đi, đánh tàn rồi đánh sư phụ của hắn, cuối cùng đánh sư tổ của hắn!
Đại Hắc Ngưu xúi giục làm loạn khiến nhiều người câm nín. Đỗ Văn Nhụy dở khóc dở cười, sợ là con Đại Hắc Ngưu này muốn thấy Lý Thất Dạ và Lan Thư Tài Thánh đánh nhau nhiều hơn bất cứ ai.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:
- Con trâu than củi này nói có lý, có thể suy xét đề nghị này, đánh nhỏ thì không sợ già không ra.
Đại Hắc Ngưu cực kỳ bất mãn cách gọi của Lý Thất Dạ, la lên:
- Phi, ta tên là ngưu siêu bảnh, gì mà trâu than củi, bậy bạ!
Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu kẻ xướng người bè chọc Hổ Vương tức xanh mặt, mắt tràn đầy sát khí.
Có học sinh bất mãn với lời nói của Lý Thất Dạ, hừ lạnh một tiếng:
- Quá kiêu ngạo, bằng vào hắn cũng dám khiêu chiến Kim Bồ Chân Đế, không biết tự lượng sức mình!
Học sinh khác châm chọc nói:
- Ngươi không hiểu, ai đó có được một thanh kiếm Thủy Tổ thì tưởng đâu mình vô địch thiên hạ, không biết rằng ngoài trời có trời, ngoài người có người, hắn chỉ là tên hề nhỏ bé.
Hổ Vương biểu tình cực kỳ khó xem lạnh lùng nói:
- Giải quyết ngươi cần gì sư tôn của ta, mình ta đủ rồi. Bằng vào việc ngươi bất kính với sư tôn của ta có thể chết vạn lần!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vậy sao? Thôi được, vậy hãy đỡ một kiếm của ta.
Lý Thất Dạ vỗ Tẩy Tội kiếm trên lưng mình.
Trong khi mắt Hổ Vương long lên sòng sọc, có học sinh lớn tuổi nhắc nhở:
- Không được đâu Hổ huynh, đó là Tẩy Tội kiếm, bội kiếm của Thủy Tổ, nhóm Ngô Kha chết dưới kiếm này.
Bị bạn học nhắc nhở lòng Hổ Vương rung lên, gã là Đăng Thiên Chân Thần bát trọng thiên nhưng đừng quên nhóm Ngô Kha cũng là Đăng Thiên Chân Thần. Nhóm Ngô Kha không chỉ có một người, trong tay Hổ Vương thì không có vũ khí Thủy Tổ, chưa chắc đỡ được nhát kiếm này.
Mọi người nghe thế cùng nhìn Tẩy Tội kiếm trên lưng Lý Thất Dạ.
Nhiều học sinh biết Tẩy Tội kiếm, thấy kiếm rơi vào tay Lý Thất Dạ thì rất hâm mộ ghen tỵ:
- Kiếm này là quang minh vô lượng, một kiếm có uy lực Thủy Tổ, không thể đấu cứng.
Thấy Hổ Vương đâm lao phải theo lao, có học sinh đứng ra giảng hòa:
- Mọi người là bạn học với nhau, đều là học sinh của Quang Minh Thánh Viện, cần gì chĩa đao kiếm vào nhau. Hay là văn nhã chút đi.
Nhiều học sinh lót than cho Hổ Vương xuống:
- Đúng rồi, so tài văn nhã chút để đừng tổn thương hòa khí với nhau.
Lý Thất Dạ cười cợt hỏi:
- Văn nhã chút? Sao tài hái thánh quả sao?
Đám học sinh nhìn nhau. Mới rồi Lý Thất Dạ gõ rụng thánh quả bát phẩm dễ như trở bàn tay, mọi người đều biết hắn cõng Tẩy Tội kiếm, có thể mượn lực lượng quang minh hái thánh quả không khó khăn gì.
Có học sinh thông minh nói:
- Hay là cược ăn thánh quả đi? Thánh quả không chỉ là vật thánh phẩm
còn siêu bổ, có thể xua đuổi tâm ma, cược ăn thánh quả thì sao?
Học sinh nhìn nhau, phụ họa:
- Ý này hay, cược ăn thánh quả đi, tránh cho tổn thương hòa khí.
Ý tưởng cược ăn thánh quả đúng là độc ác. Ai đều biết thánh quả siêu bổ, đặc biệt đối với đệ tử Quang Minh Thánh Viện sinh trưởng địa phương thì thánh quả là thánh phẩm vô thượng. Mỗi trái thánh quả chứa tinh hoa quang minh tinh túy thuần khiết, ăn một trái không chỉ thanh tẩy tâm thần còn tăng trưởng công lực. Thánh quả phẩm cấp càng cao thì tăng trưởng công lực càng lớn.
Nhưng việc gì cũng có tốt và xấu, nếu ngươi không có đủ công lực, ăn thánh quả phẩm cấp cao thì không tốt chút nào.
Ví dụ Triệu Thu Thực, kêu gã một hơi nuốt thánh quả cửu phẩm thì sẽ làm người gã nổ tung.
Tuy Lý Thất Dạ có kiếm của Thủy Tổ tuyệt thế vô song, nhưng ai đều thấy đạo hạnh của hắn không quá mạnh, kêu hắn ăn một trái thánh quả bát phẩm có thể chịu đựng được, nếu một hơi ăn tám mười trái thì mọi người cho rằng sẽ làm người hắn nổ tung. Vì bằng vào thực lực của hắn không thể trấn được lực lượng mạnh như vậy, không thể tiêu hóa lực lượng quang minh ẩn chứa trong thánh quả bát phẩm, Lý Thất Dạ chỉ có đường chết.
Hổ Vương lạnh lùng cười:
- Ý này hay, dù gì là bạn học với nhau, đánh giết tổn thương hòa khí, ăn thánh quả đi. Nếu ngươi thắng thì ta mặc ngươi xử lý, nếu ngươi thua thì Ngưu Bảo thuộc về về ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi!
Hổ Vương nói rất là quang minh chính đại, không ăn hiếp Lý Thất Dạ chút nào, có thể nói hắn chiếm lợi. Nhưng Lý Thất Dạ chỉ là học sinh Tẩy Tội viện, Hổ Vương thì là đồ đệ của Kim Bồ Chân Đế, có thể so sánh được sao?
Hổ Vương dứt lời mọi người nhìn hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ sờ cằm ra vẻ do dự:
- Ăn thánh quả sao...
Thấy Lý Thất Dạ do dự thì Hổ Vương được nước lấn tới cười khẩy nói:
- Như thế nào? Không dám cược? Đương nhiên bây giờ ngươi nhận thua còn kịp, dù sao ta sẽ không so đo với ngươi.
Thấy Lý Thất Dạ do dự thì những người khác cố gắn khuyên:
- Thôi, theo ta thấy ngươi hãy tặng nhân tình cho Hổ Vương, bán Ngưu Bảo đi, không chừng có ngày ngươi sẽ được Kim Bồ Chân Đế ưu ái.
Bọn họ ước gì giúp Hổ Vương lấy Ngưu Bảo từ tay Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vỗ tay quyết định, cười to bảo:
- Được, vậy cược đi, cược ăn thánh quả. Ăn mấy phẩm?
Mới rồi Lý Thất Dạ còn chần chừ giờ bỗng dứt khoát, khiến người bất ngờ cùng nhìn hướng Hổ Vương.
Hổ Vương trầm ngâm nhìn Lý Thất Dạ, trầm giọng hỏi:
- Cửu phẩm được không? Chúng ta so ăn thánh quả cửu phẩm.
Nhiều người thầm giật mình:
- Cửu phẩm!
Học sinh có thể một hơi nuốt vào thánh quả cửu phẩm khá hiếm trong những người có mặt.
Lý Thất Dạ cười, đứt khoát nói:
- Cửu phẩm thì cửu phẩm, chơi tới cùng.