Trên ngọn Chí Tôn thụ vốn bị đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế phong kín, ai đi lên cũng bị ngăn cản, khuyên lui, vì bọn họ sợ người ta leo lên quấy nhiễu Kim Mãng Chân Đế và Khắc Thạch Chân Đế ngộ đạo. Nhiều người bất lực trước hành động bá đạo đó, hai vị Chân Đế liên hợp thực lực mạnh mẽ, ai cũng sẽ kiêng kỵ ba phần.
Giờ Linh Tâm Chân Đế leo lên Chí Tôn thụ, đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế và Khắc Thạch Chân Đế không dám ngăn cản, đều tránh đường, hành lễ lớn:
- Bệ hạ!
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế đang tham thiền ngộ đạo đều mở mắt ra gật đầu chào Linh Tâm Chân Đế.
Người khác cảm thấy chuyện này là đương nhiên, vì Linh Tâm Chân Đế là Chân Đế thất cung, mạnh hơn Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế gấp vô số lần. Đừng nói đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, dù là hai người cũng không dám cản đường Linh Tâm Chân Đế. Kim Mãng Chân Đế và Khắc Thạch Chân Đế hợp sức cũng không đánh lại Linh Tâm Chân Đế, đệ tử môn đồ của bọn họ là cái đinh gì?
Linh Tâm Chân Đế nhẹ gật đầu đạp thân cây leo lên ngọn, hơi nghiêng đầu nhìn một số Chí Tôn quả đã chín.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm Linh Tâm Chân Đế có hái Chí Tôn quả được không.
Linh Tâm Chân Đế thì thào:
- Một trái là đủ.
Linh Tâm Chân Đế cười khẽ gõ nhẹ một trái Chí Tôn quả.
Độp!
Trái Chí Tôn quả rụng vào tay Linh Tâm Chân Đế.
Nhìn Linh Tâm Chân Đế gõ một cái liền rụng trái cây, đám người kinh thán khen rằng:
- Không uổng là Chân Đế thất cung, ghê gớm, quá cường đại!
Học sinh Ly Minh Nam Bộ tự hào vì Linh Tâm Chân Đế:
- Đây là Chân Đế của Ly Minh Nam Bộ chúng ta, cực kỳ vô song!
Nhiều học sinh nam mến mộ nói:
- Thật hiếm có, gõ một cái liền rụng, đạo tâm của Linh Tâm Chân Đế thánh khiết biết bao.
Linh Tâm Chân Đế cất trái Chí Tôn quả, đáp xuống gốc cây, mỉm cười dịu dàng nói:
- Không quấy rầy các vị, cáo từ.
Linh Tâm Chân Đế nhẹ gật đầu sau đó lướt đi.
Nhìn bóng lưng Linh Tâm Chân Đế khuất xa làm nhiều học sinh mất hồn, thẫn thờ thật lâu.
Có học sinh khó khăn tỉnh táo lại, nhẹ giọng khen:
- Đây là Chân Đế bình dị gần gũi giỏi nhất mà ta từng gặp.
Đám người gật gù đồng ý:
- Đúng rồi, dù vào lúc nào Linh Tâm Chân Đế đều không kênh kiệu, cảm giác rất hiểu ý người.
Lý Thất Dạ nhìn nhóm Triệu Thu Thực, vươn vai nói:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta hái Chí Tôn quả rồi đi thôi.
Thực lực nhóm Triệu Thu Thực có hạn, ở dưới Chí Tôn thụ lâu không tốt.
Đám người cười phá lên, khinh thường nhìn Lý Thất Dạ:
- Bằng vào Tẩy Tội viện các ngươi cũng muốn hái Chí Tôn quả?
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Tại sao Tẩy Tội viện chúng ta không thể hái Chí Tôn quả? Tẩy Tội viện không chỉ hái Chí Tôn quả, làm lão tử tâm tình không tốt thì hái hết Chí Tôn quả ở đây luôn!
Học sinh khinh thường nói:
- Láo quá, bằng vào các ngươi mà muốn hái sạch Chí Tôn quả? Nằm mơ giữa ban ngày đi, không nhìn xem mình có mấy cân mấy lượng!
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Không cần chúng ta, một mình ta dư sức rồi. Cân lượng của ta? Nặng đến mức các ngươi không đo được.
Đám học sinh cười nhạt châm biếm:
- Huênh hoang
- Làm người phải biết điệu thấp, ngoài trời có trời, ngoài người có người. Một tổ khí dù mạnh đến đâu cũng có giới hạn. Tiên Thống Giới có nhiều cường giả, Chân Đế, Trường Tồn mới là chúa tể của thế giới này!
Lý Thất Dạ cười tùy ý:
- À, chỉ là đám nhóc con.
Lý Thất Dạ ngông cuồng kiêu căng chọc giận đám người trừng mắt:
- Ngươi...!
Các học sinh nhạo báng:
- Vậy ngươi hái Chí Tôn quả cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi, đừng bốc
phét mãi!
Bị đám người cười nhạo, Lý Thất Dạ cười cười duỗi lưng:
- Được rồi, vậy hái vài trái nếm thử.
Lý Thất Dạ đạp thân cây leo lên ngọn.
Mọi người nghe Lý Thất Dạ nói thì rất khó chịu.
Có học sinh khinh thường nói:
- Hừ! Láo lếu. Tưởng mình là ai? Chí cao vô thượng chắc? Còn dám nói là hái vài trái nếm thử, hái được một trái đã xem như mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi!
Đám học sinh khó chịu cũng phải. Chí Tôn quả là thứ gì? Bao người chỉ gặp chứ không thể cầu, mạnh như Bất Hủ Chân Thần muốn hái một trái, chỉ một trái duy nhất đã là rất ghê gớm.
Có thể hái một trái Chí Tôn quả chẳng những tăng công lực mảng lớn, quan trọng nhất nó là tượng trưng cho thực lực, thiên phú, địa vị.
Ngẫm lại xem, cho đến nay chỉ có Chân Đế, Trường Tồn tuyệt thế như Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế, Linh Tâm Chân Đế mới hái được Chí Tôn quả. Nếu mình mà hái được một trái Chí Tôn quả là chuyện kinh diễm, rung động hồn người biết bao. Dù thực lực của mình không bằng nhóm Tam Mục Thần Đồng nhưng trong chuyện này có thể sánh bằng bọn họ, nó là tượng trưng cho thân phận.
Lý Thất Dạ là học sinh Tẩy Tội viện mà đòi hái thử vài trái, quá kiêu ngạo. Nhóm Tam Mục Thần Đồng cũng không dám tuyên bố ngông nghênh như vậy, hỏi sao người ta không khó chịu với Lý Thất Dạ?
Nhìn Lý Thất Dạ tiếp tục leo lên ngọn cây, có học sinh ngồi trên nhánh cây trêu đùa:
- Nhìn này, bên cạnh ta có Chí Tôn quả chín đây. Chí Tôn quả chỗ này dễ hái hơn, ngươi muốn hái mấy trái không?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Muốn hái thì phải hái tốt nhất, ngọn cây mới xứng với ta.
Bạn học ngồi trên nhánh cây cười to bảo:
- Ô, có chí hướng dữ. Muốn lên ngọn cây chỉ sợ ngươi không có thực lực này. Ngọn cây ở sâu trong vũ trụ, đại đạo áp chế, không có thực lực Chân Đế thì đừng mơ đi lên.
Lý Thất Dạ cười khẽ đi tiếp:
- Chuyện này có đáng gì.
Nhiều học sinh cười nhạo mỉa mai:
- Hừ! Thứ không biết trời cao đất rộng, chờ chút nữa hắn sẽ biết khó khăn nhiều thế nào, để coi hắn làm sao xuống đài.
Một học sinh khác nói:
- Ngươi không biết gì hết, không thấy sao? Bên trên có đệ tử môn đồ của Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế canh giữ, chắc chắn hắn không lên được, vậy thì có cớ rồi. Hắn sẽ bảo là không phải không hái được Chí Tôn quả mà vì Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế không cho lên, thế là hắn xuống đài quá đẹp.
Nghe học sinh đó giải thích, mọi người đã hiểu.
- Thì ra là vậy, học trưởng thông minh quá.
Học sinh khinh thường nói:
- Ra là giở trò khôn vặt.
Trước mắt bao người khi Lý Thất Dạ lên chỗ cao thì đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế đứng ra chặn đường, lạnh lùng nói:
- Mau trở về, chỗ này không có đường.