Đám đệ tử môn đồ đã thấy chuyện vừa xảy ra, bọn họ gai mắt Lý Thất Dạ, không có hảo cảm với hắn nên thái độ cực kỳ ác liệt, trực tiếp đuổi người.
Lý Thất Dạ cười ngây thơ vô số tội:
- Ta lên hái Chí Tôn quả.
Mọi người không cảm thấy nụ cười của Lý Thất Dạ có gì lạ, Đỗ Văn Nhụy thì lắc đầu, gã đã hiểu khi hắn cười như thế nghĩa là có người chết chắc.
Đỗ Văn Nhụy sẽ không ngăn cản, có một số người đòi tìm đường chết, không ai cứu được.
Một đệ tử khác không khách sáo lạnh lùng quát:
- Xéo!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế ngộ đạo trên ngọn cây cao, không thèm quan tâm. Họ ngầm chấp nhận hành động của đệ tử môn đồ mình.
Lý Thất Dạ ra vẻ bất bình nói:
- Chí Tôn thụ không phải của nhà ngươi trồng, dựa vào cái gì không cho người ta hái?
Có đệ tử rút kiếm ra, kiếm quang khí lạnh khiếp người lạnh lùng nói:
- Bằng vào cái này! Không muốn chết thì xéo, đừng ở đấy vướng víu quấy rầy bệ hạ của chúng ta tham thiền ngộ đạo!
Học sinh ở dưới gốc cây cười nhạt:
- Thấy chưa? Bây giờ hắn có cớ rồi, có thể xuống đài, không cần hái Chí Tôn quả cũng giữ được mặt mũi.
Nhiều học sinh khinh thường nhìn Lý Thất Dạ:
- Tài mọn như thế đúng là không lừa được học trưởng.
Lý Thất Dạ ra vẻ uất ức không cam lòng hỏi:
- Tại sao vừa rồi Linh Tâm Chân Đế có thể đi lên mà ta thì không được? Tại sao?
Có đệ tử Kim Mãng Chân Đế khinh thường nói:
- Ngươi là cái thá gì? Bằng vào ngươi cũng dám đánh đồng với Linh Tâm Chân Đế? Không đi tiểu soi bộ dáng của mình đi!
Đám học sinh ở bên dưới la hét:
- Đúng rồi! Ngươi là cái thứ gì mà dám đánh đồng với Linh Tâm Chân Đế? Mau lăn xuống đi, đừng làm mất mặt!
- Hừ! Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh cần gì lên ngọn cây hái, nhánh cây khác cũng có Chí Tôn quả chín, hái một trái cho chúng ta mở rộng tầm mắt là được.
Lý Thất Dạ lớn tiếng nói với Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế:
- Này, môn đồ học sinh của các ngươi thô bạo vô lý như vậy, các ngươi là Chân Đế nên dạy dỗ đệ tử của mình đi chứ, còn thiên lý không?
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế lờ đi, vẫn ngồi im như không nghe thấy Lý Thất Dạ nói gì.
Lý Thất Dạ quấy nhiễu sư tôn của mình tham ngộ đại đạo, đám đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế mắt lạnh lẽo lộ ra sát khí:
- Xéo! Còn không xuống sẽ chém ngươi!
Lý Thất Dạ cười tươi như hoa:
- A, các ngươi tự tìm đường chết.
Nhìn đệ tử môn đồ của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế lộ ra sát khí, học sinh dưới gốc cây vui sướng khi người gặp họa nói:
- Ha, hãy dạy hắn bài học đi, cho hắn biết trời cao đất rộng!
Lý Thất Dạ than thở:
- Ài, giờ bị người ta chặn đường rồi, ngươi nói nên làm sao đây?
Lý Thất Dạ vỗ Tẩy Tội kiếm:
- Chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được thì thanh kiếm Thủy Tổ nhà ngươi quá vô dụng. Người ta hay nói một thanh bội kiếm của Thủy Tổ có thể càn quét thiên địa, đánh đâu thắng đó. Không làm xong chuyện nhỏ này thì ta cần đồng nát như ngươi làm gì?
Keng!
Tẩy Tội kiếm ra khỏi vỏ, thánh quang mênh mông.
Khoảnh khắc Tẩy Tội kiếm rút khỏi vỏ, đệ tử môn đồ Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế giật nảy mình lấy ra báu vật, binh khí của mình.
- Cẩn thận!
Ầm!
Trong khoảnh khắc đám đệ tử đánh ra phòng ngự mạnh nhất, binh khí ra khỏi vỏ với tư thái mạnh nhất chém về phía Lý Thất Dạ.
Phụt phụt phụt!
Bọn họ mới hành động thì máu phun tung tóe, các cái đầu bay lên.
Rầm bịch bộp!
Xác đám đệ tử môn đồ rơi lộp bộp dưới gốc cây.
Máu đổ xuống như trời đổ mưa máu, mưa máu nhuộm đỏ Chí Tôn thụ. lá cây bị nhuộm máu, máu nhỏ giọt từ lá cây, có máu chảy dọc thân cây.
Cảnh tượng đột
ngột xảy ra làm đám người hết hồn trố mắt, ngây người tại chỗ.
Một lời không hợp liền chém các đệ tử của Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, đáng sợ nhất là hai người có mặt ở đây.
Thử nghĩ giết đệ tử của Chân Đế ngay trước mặt hai vị đó là chuyện rung động hồn người biết bao.
Tất cả học sinh dưới thân cây há hốc mồm thẫn thờ thật lâu.
Một lời không hợp liền giết người, làm đám người rợn tóc gáy. Tẩy Tội kiếm như vậy còn là thanh kiếm tẩy tội ác không? Hung kiếm thì đúng hơn.
Tẩy Tội kiếm trở vào vỏ, Lý Thất Dạ bất đắc dĩ lẩm bẩm:
- Ài, ta chỉ nói vậy thôi, có cần giết người không?
- Hừ!
Chợt có tiếng hừ như sấm nổ tung, đám học sinh đứng tim.
Đế uy ngập trời như bão tố, các học sinh giương mắt nhìn. Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế cùng đứng dậy, mắt lấp lóe tia sáng lạnh cực kỳ đáng sợ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Lý Thất Dạ bị hai Chân Đế nhìn chằm chằm, có học sinh vui sướng khi người gặp họa nói:
- Tiểu tử này chết chắc rồi.
Mắt Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế lộ ra sát khí. Giết đệ tử của họ ngay trước mặt họ tức là tát thẳng vào mặt họ, uy nghiêm Chân Đế còn đâu?
Trước ánh mắt sắc lạnh của Kim Mãng Chân Đế và Khắc Thạch Chân Đế, Lý Thất Dạ xòe tay nói:
- Không thể trách ta đi. Mới rồi đã nói trước với các ngươi, là các ngươi không quản lý tốt đệ tử của mình, mọi người đều thấy. Bọn họ đòi giết ta trước, ta chỉ tự vệ.
Lý Thất Dạ tạm dừng rồi nói tiếp:
- Hơn nữa không phải ta giết người, có trách thì trách thanh kiếm này đi, là nó làm hết.
Một số người ngây ngốc nhìn Tẩy Tội kiếm, nghe Lý Thất Dạ nói hình như cũng đúng.
Từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ không giết người, đúng là Tẩy Tội kiếm giết người, nghe hình như không liên quan gì hắn.
Nhưng trách tội Tẩy Tội kiếm thì nhiều người thầm sợ, ngẫm lại với phong cách một lời không hợp liền giết người của Tẩy Tội kiếm, ai đều phải cẩn thận trước nó. Ai dám đụng Tẩy Tội kiếm phải xét lại bản thân trước.
Tẩy Tội kiếm là bội kiếm của Thủy Tổ, đáng sợ hơn là thanh kiếm này đã thông thần, uy lực lớn khó thể tưởng tượng, không phải ai cũng có thực lực đối kháng thanh kiếm Thủy Tổ.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế lạnh băng nhìn Lý Thất Dạ, mắt lấp lóe sát ý. Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đã động sát tâm với Lý Thất Dạ, vì một lời không hợp giết đồ đệ của họ trước mặt người trong thiên hạ, hai người khó nén cục tức này. Nếu không có lời giải thích đàng hoàng thì đế uy của họ đặt vào đâu?
Học sinh ở bên dưới nhìn cảnh này cười khẩy nói:
- Tiểu tử này sớm muộn gì khó thoát chết.
Ai đều thấy Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đã động sát ý, nếu hai vị Chân Đế ra tay thì Lý Thất Dạ chết chắc.