Đế Bá

Một Đám Yếu Ớt


trước sau

Oanh!

Tiếng nổ lớn vang lên, Lý Thất Dạ đánh ra một chưởng mang theo lực lượng không gì sánh bằng.

Dưới uy năng của vụ nổ, chỉ thấy vô số đao mang bị đánh tan, phải biết rằng, vòng xoáy đao mang liên miên bất tận chính là bảo vật của Kim Biến Chiến Thần, nhưng khi trúng một chưởng của Lý Thất Dạ, nó bị đánh nát dễ dàng.

Sau khi đánh tan vòng xoáy đao mang, chưởng thế không dừng lại, vẫn tiếp tục tấn công thủ ấn của Minh Vương Phật.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vẫn quanh quẩn trong thiên địa rất lâu, một chưởng giáng xuống, chỉ thấy thủ ấn của Minh Vương Phật bị đánh nát, cảnh tượng thập phần đồ sộ, âm thanh “răng rắc” vang lên không dứt bên tai, Kim Phật vạn trượng trúng một chưởng của Lý Thất Dạ, toàn thân đầy khe hở.

Cuối cùng kết thúc bằng một vụ nổ, Kim Phật vạn trượng vỡ nát, vô số mảnh vỡ màu vàng bay tán loạn các nơi.

Minh Vương Phật và Kim Biến Chiến Thần xuất một kích cách không, mang theo lực lượng vô địch, nhưng lại bị một chưởng tiện tay của Lý Thất Dạ đánh nát.

- Ah!

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa, Bán Kiếm Thiên Thần, Thần Cổ Chiến trúng một chưởng của Lý Thất Dạ, hai người thân tử đạo tiêu, bọn họ triệt để biến mất trong thiên địa, chỉ còn lại huyết vụ đang rơi xuống.

Cùng lúc đó, mùi máu tươi bao phủ thiên địa, tất cả mọi người đều nổi da gà.

Ọe!

Qua một lúc sau mới có người nôn mửa, đó là hai Trường Tồn vô địch, hiện tại lại bị Lý Thất Dạ đánh chết, đây là việc kinh khủng cỡ nào, có người ngửi được mùi máu tươi nồng đậm đã nôn mửa liên tục.

Thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, bốn người Bán Kiếm Thiên Thần cũng chỉ có Phi Kiếm thiên kiêu đào tẩu, ba người khác thân tử đạo tiêu, Phi Kiếm thiên kiêu cũng bị đánh thành huyết vụ, còn lại nửa cái mạng.

Hơn nữa, cuối cùng Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần ra tay nhưng không thể cứu nổi Bán Kiếm Thiên Thần, Thần Cổ Chiến, bọn họ vẫn chết thảm trong tay Lý Thất Dạ.

Dường như chỉ cần là người Lý Thất Dạ muốn giết, trong cửu thiên thập địa, bất kể ai xuất thủ cứu giúp cũng không làm nên trò trống gì cuối cùng không thể thoát khỏi vận mệnh bị chém giết.

Sau khi chém giết Thần Cổ Chiến, Kim Biến Chiến Thần, Lý Thất Dạ đứng yên tại chỗ, thần thái phong khinh vân đạm, dường như hắn chỉ giết hai ba con kiến hôi mà thôi.

Lúc này, bất kể là ai, thời điểm nhìn thấy Lý Thất Dạ đều sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhợt, có không biết bao nhiêu người cảm thấy hai chân mình đang run rẩy.

Trước đó, có lẽ có không ít người không xem trọng đệ nhất hung nhân, dù sao bọn họ chưa từng nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, tất cả lời đồn chỉ là lời thổi phồng của người khác.

Hiện tại nhìn thấy Lý Thất Dạ giơ tay nhấc chân đã có thể chém giết đám người Thần Cổ Chiến, có không ít người sợ vỡ mật, Lý Thất Dạ cường đại hơn tưởng tượng của bọn họ quá nhiều.

Vào lúc này, không ít người nhìn thấy Lý Thất Dạ liền sợ hãi, thậm chí có người không dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chỉ liếc nhìn sơ qua, hai chân bọn họ đã mềm nhũn ra, đây là tồn tại vô thượng, bọn họ chỉ có thể sùng bái.

Cho nên, lúc này có không ít người đạo hạnh nông cạn, muốn bái cũng không bái nổi.

Cho dù Lý Thất Dạ không có tỏa ra bất cứ lực lượng vô địch nào trấn áp mọi người, vẫn có không ít tu sĩ quỳ xuống, không dám nhúc nhích.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ giơ tay nhắc chân là có thể chém giết đám người Thần Cổ Chiến, Tam Mục Thần Đồng, Linh Tâm Chân Đế sợ hãi.

Bọn họ đã biết rõ Lý Thất Dạ rất cường đại, biết rõ Lý Thất Dạ thật sự khủng bố, nhưng không có một chút khái niệm nào về thực lực của hắn.

Hiện tại Lý Thất Dạ vừa ra tay, lại dễ dàng giết đám người Bán Kiếm Thiên Thần, ngay cả Kim Biến Chiến Thần xuất thủ cứu giúp cũng không có tác dụng, bọn họ đã biết rõ thực lực Lý Thất Dạ là như thế nào.

- May mắn, may mắn.

Lúc này, sắc mặt Tam Mục Thần Đồng trắng bệch, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nội tâm cảm thấy may mắn.

Ngày đó hắn chẳng muốn gây phiền phức cho Lý Thất Dạ, muốn xuất đầu thay Linh Tâm Chân Đế, lúc ấy hắn còn ngạo khí ngập trời, không đặt Lý Thất Dạ vào mắt.

May mắn là, hắn có Hoàng Kim Nhãn, nếu như không có Hoàng Kim Nhãn nhìn ra một chút đầu mối, hắn sợ tới mức bỏ trốn mất dạng, bằng không, với tính cách không biết trời cao đất rộng của hắn, chỉ sợ đã sớm chết trong tay Lý Thất Dạ.

Cùng lúc đó, Tam Mục Thần Đồng cảm thấy may mắn, may mắn chính mình sắp động thủ đã dùng Hoàng Kim Nhãn dò xét Lý Thất Dạ, cũng nhìn ra một ít mánh khóe, nếu không, hắn sẽ chết trong tay Lý Thất Dạ, cũng không có cơ hội xoay người.

Tam Mục Thần Đồng cảm giác mình quá may mắn, nếu như không phải có được Hoàng Kim Nhãn, chỉ sợ kết cục của mình sẽ giống đám người Thần Cổ Chiến.

Linh Tâm Chân Đế hít sâu một hơi, tồn tại cường đại như thế, nàng với tư cách là Chân Đế, nội tâm run rẩy, hiện tại nàng cho rằng, Lý Thất Dạ cường đại, chỉ sợ ngay cả Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh cũng không bằng.

- Hừ!

Vào lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, uy hiếp bát phương, nội tâm mọi người có mặt ở đây lạnh buốt.

- Là Kim Biến Chiến Thần.

Nghe tiếng hừ lạnh vang lên, có người biết rõ là ai.

Ai cũng có thể nghe ra trong tiếng hừ lạnh này tràn ngập phẫn nộ. Đương nhiên, mọi người cũng hiểu, sư huynh bị Lý Thất Dạ chém giết ngay trước mặt mình, hắn có thể không giận hay sao? Cùng lúc đó, phía chân trời có hai bóng người xuất hiện, chính là Minh Vương Phật và Kim Biến Chiến Thần.

Tuy cách xa nhau ức vạn dặm, nhưng thời điểm bóng dáng bọn họ hiện ra, trong hư không tràn ngập uy nghiêm của bọn họ.

- Minh Vương Phật và Kim Biến Chiến Thần.

Nhìn thấy Minh Vương Phật và Kim Biến Chiến Thần xuất hiện phía chân trời, rất nhiều người không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì Minh Vương Phật và Kim Biến Chiến Thần đã sớm tới
nơi đây.

- Thiện quá thay, thiện quá thay, A Di Đà Phật.

Lúc này, Minh Vương Phật niệm một câu Phật hiệu vang vọng cửu thiên thập địa, từ từ nói:

- Thí chủ thị sát khát máu, đây là bất hạnh của Tiên Thống giới...

- Tốt, hòa thượng, đừng giả vờ từ bi trước mặt ta.

Lý Thất Dạ khoát tay, nói ra:

- Cái gì Phật, cái gì Chiến Thần, chẳng qua là tự mình nói khoác mà thôi, đối địch với ta, ta trảm các ngươi.

Lý Thất Dạ nói chuyện rất bình thản, nhưng lại làm nội tâm rất nhiều người rung động, vào lúc này, đã không còn người nào cho rằng Lý Thất Dạ là mặt dày, không có ai cho rằng Lý Thất Dạ cuồng vọng vô tri.

- Tốt!

Giọng nói của Kim Biến Chiến Thần quanh quẩn trong thiên địa, chiến ý mười phần, ngạo nghễ nói:

- Chúng ta đánh một trận là được, không chết không thôi, dám chiến hay không?

Kim Biến Chiến Thần nói chuyện quyết đoán và hung hãn cũng làm không ít người kính nể, danh tiếng Chiến Thần không phải thổi phồng, người trong Tiên Thống giới đều biết, Kim Biến Chiến Thần hung hăng hiếu chiến, một khi đối địch với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không chết không thôi với ngươi.

- Có gì không dám, chiến thì chiến.

Lý Thất Dạ không thèm quan tâm, hắn nói chuyện rất tùy ý.

- Rất tốt, mười ngày sau, bên cạnh Thánh Kiếm, ta và Minh Vương xin đợi, quyết một trận tử chiến.

Kim Biến Chiến Thần là người sát phạt quyết đoán, trong lời nói mang theo sát cơ.

- Được, vậy thì cho các ngươi mười ngày.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

- Tính cho Vân Phong ngũ hữu ta một phần!

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên.

Chân trời xuất hiện gió nổi mây phun, phong vân vô tận chảy rộng bầu trời, che khuất thiên địa, trong phong vân vô tận xuất hiện năm bóng dáng, đó là năm lão giả, bọn họ đứng trong mây giống như năm ngọn núi sừng sững giữa thiên địa.

- Quyển Vân Thần!

Nhìn thấy năm bóng người trong mây, có người quát to một tiếng.

- Vân Phong ngũ hữu cũng tới.

Nhìn thấy năm người trong mây, có lão tổ nói thầm một tiếng, thì thào nói:

- Phong Vân ngũ tổ lánh đời bao nhiêu thời đại, tại sao bọn họ xuất hiện ở đây?

- Ngươi không biết rồi.

Có người thấp giọng nói:

- Đệ nhất hung nhân giết chết nhi tử của Quyển Vân Thần, lần này Quyển Vân Thần xuất thế vì muốn báo thù cho nhi tử.

Vân Phong ngũ hữu chính là lão tổ uy danh hiển hách, bọn họ đã từng uy hiếp một thời đại, trong thời đại đó, Thuỷ tổ cũng phải gọi bọn họ một tiếng “đạo huynh”.

Sau bao nhiêu năm, Vân Phong ngũ hữu lại xuất thế lần nữa, nguyên nhân là do nhi tử của Quyển Vân Thần bị người ta giết.

- Được, nhiều hơn một người cũng không nhiều lắm, ít một người cũng không ít.

Lý Thất Dạ cười cười, nói:

- Cùng thu thập là được, mười ngày sau, không quản các ngươi đến bao nhiêu người, ta sẽ giải quyết các ngươi.

Lời nói bá đạo như thế, rất nhiều người cũng phải líu lưỡi, cũng có rất nhiều người cười khổ.

Đệ nhất hung nhân đúng là đệ nhất hung nhân, bá đạo như thế, không ai sánh bằng, chỉ có điều, vào lúc này không có người nào cho rằng đệ nhất hung nhân cuồng vọng vô tri, bởi vì hắn có vốn liếng cuồng vọng.

- Hừ!

Quyển Vân Thần vô cùng bất mãn trước lời lẽ hung hăng càn quấy của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

- Mười ngày sau chính là tử kỳ của ngươi, lão phu sẽ dùng đầu ngươi cúng tế nhi tử của ta!

Quyển Vân Thần nói chuyện mang theo lửa giận, thậm chí có thể nói hắn đã nghiến răng nghiến lợi, hắn hận Lý Thất Dạ thấu xương, hận không thể lột da, ăn thịt, uống máu của hắn.

Cũng không trách Quyển Vân Thần tức giận như vậy, hắn tới già mới có con, cho nên vô cùng sủng ái, có thể nói nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.

Hiện tại nhi tử hắn chết thảm trong tay Lý Thất Dạ, hắn có thể không hận Lý Thất Dạ hay sao?

Cũng chính vì như thế, Quyển Vân Thần mới mời bốn lão hữu xuất thế, tất cả vì báo thù cho nhi tử đã chết.

Vân Phong ngũ hữu, bọn họ chính là Trường Tồn vô địch danh chấn thiên hạ, bọn họ lánh đời thật lâu, đã không có ý định ra tay, nếu không phải Quyển Vân Thần ra sức mời, bốn người khác sẽ không ra tay.

Đương nhiên, nhi tử duy nhất của Quyển Vân Thần chết đi, bốn người khác cũng ngồi không yên, cũng nguyện ý rời núi đi tìm Lý Thất Dạ báo thù.

- Chưa biết hươu chết về tay ai, mười ngày sau sẽ biết.

Lý Thất Dạ cười cười, thái độ không xem ai ra gì.

- A Di Đà Phật!

Minh Vương Phật niệm một câu Phật hiệu:

- Mười ngày sau, định sinh tử!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện