Thiên quân vạn mã lui ra về phía sau, Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm,
ánh mắt nhìn chung quanh, hắn vô cùng tùy ý, ánh mắt hắn nhìn lướt qua
trăm vạn đại quân của Kim Biến Thần Đình.
- Tàn sát trăm vạn mà thôi, không cần tốn công tốn sức.
Lý Thất Dạ cười cười, xòe bàn tay ra, nói:
- Một tay là đủ.
Bị Lý Thất Dạ xem thường như thế, trăm vạn đại quân của Kim Biến Thần Đình cực kỳ tức giận, Kim Biến Thần Đình bọn họ quét ngang bát hoang, uy
hiếp cửu thiên thập địa, đặc biệt nằm dưới quyền điều khiển của Kim Biến Chiến Thần, không ai có thể ngăn cản bọn họ huyết tẩy tám phương.
Cho dù những năm qua, đại giáo sụp đổ dưới móng sắt của bọn họ nhiều không
biết bao nhiêu mà kể, bọn họ chém giết vô số lãnh thổ, máu chảy thành
sông, có thể nói, những năm qua có bao nhiêu tu sĩ cường giả, bao nhiêu
môn phái đại giáo nghe danh Kim Biến Thần Đình đều sợ hãi mất mật.
Hôm nay, bọn họ bị Lý Thất Dạ xem nhẹ như thế, hơn nữa nói rõ chỉ duỗi bàn
tay là có thể quét ngang bọn họ, nói có thể đồ sát trăm vạn đại quân, bị xem thường như thế, trăm vạn đại quân Kim Biến Thần Đình tức giận đầy
bụng, bọn họ hận không thể xung phong tiến lên đánh nhau chết sống với
Lý Thất Dạ, muốn hắn biết thực lực trăm vạn đại quân như mình.
- Đại quân thần đình huyết tẩy tám phương, không chết không thôi!
Lúc này, trăm vạn đại quân Kim Biến Thần Đình gào thét một tiếng, một tiếng “keng” vang lên, trăm vạn đại quân cầm trường thương và thần kiếm trực
chỉ Lý Thất Dạ, sát khí bốc lên tận trời.
Nhìn thấy trăm vạn đại
quân Kim Biến Thần Đình hung hãn bá đạo, cường đại và kiêu hãnh như vậy, không ít người sợ hãi thán phục, bọn họ cũng phải giơ ngón cái tán
thưởng.
Thậm chí có người than thở một câu, nói:
- Có
thống soái như thế nào sẽ có quân đoàn như thế nào, khó trách những năm
gần đây Kim Biến Thần Đình không ngừng phát triển dưới sự thống lĩnh của Kim Biến Chiến Thần.
Mặc kệ Kim Biến Chiến Thần làm người thế
nào, nói hắn hiếu chiến cũng tốt, nói hắn khát máu cũng được, hắn chính
là người mạnh mẽ, dũng mãnh thiện chiến, mặc kệ đối mặt với địch nhân
cường đại như thế nào, hắn cũng dám tiến lên đánh một trận, sẽ không lùi bước, cũng không sợ hãi.
- Rất tốt, rất tốt.
Lý Thất Dạ tươi cười vỗ tay, vừa cười vừa nói:
- Sẽ có cơ hội, nhưng lúc đó không phải các ngươi huyết tẩy tám phương, mà là ta huyết tẩy các ngươi.
- Tốt!
Kim Biến Chiến Thần quát lên chói tai:
- Bổn tọa cũng muốn lĩnh giáo ngươi một hai!
Vừa dứt lời, một tiếng “oanh” vang lên, mười hai mệnh cung phóng lên trời.
Âm thanh “keng keng keng” kêu vang không dứt bên tai, thời khắc này, Thủy tổ giáp bao phủ thân thể Kim Biến Chiến Thần.
Ầm!
Kim Biến Chiến Thần đạp vào hư không, bay lên cao, tay cầm thương, hắn mang theo thương lao thẳng về phía Lý Thất Dạ.
Thân thể kim loại cao lớn của Kim Biến Chiến Thần bộc phát khí tức đáng sợ,
hắn mang theo trường thương tiến lên nhanh như sấm sét, một thương của
hắn mang theo nhật nguyệt tinh thần, hắn cầm thương đâm vào yết hầu Lý
Thất Dạ.
Tuyệt sát! Có thể nói một thương này vô hình vô ảnh, tốc độ nhanh chóng tuyệt luận, cho dù ngươi là chiến thần thì thế nào, vô
địch thì sao, ngươi cũng khó thoát một thương này.
Vào lúc thương của hắn đâm ra, tất cả mọi người đều cảm thấy cổ họng mình phát lạnh,
thậm chí yết hầu của nhiều người đang chảy máu, trong cùng một thời
gian, thương ý đâm vào yết hầu bọn họ, bọn họ đau đớn hét lên thảm thiết nhưng không thể phát ra lời nào.
Một thương đâm vạn quân, đây là một thương đáng sợ, cũng là một thương trí mạng.
Trong nháy mắt thương này đâm vào yết hầu, có ngàn vạn hào quang tỏa ra, Lý
Thất Dạ cong ngón tay búng một cái, đầu ngón tay của Lý Thất Dạ xuất
hiện ngàn vạn ngôi sao nổ tung, dường như có trăm vạn vũ trụ bộc phát
cùng một lúc, hào quang vụ nổ chiếu sáng thiên địa.
Một tiếng nổ “ầm” vang lên, mọi người bị mù tạm thời, Lý Thất Dạ dùng ngón tay búng vào mũi thương của Kim Biến Chiến Thần.
Thanh trường thương vỡ ra, nó hóa thành trăm ngàn mảnh vỡ bay khắp nơi, Kim
Biến Chiến Thần bị đẩy lui vạn dặm, cuối cùng nghe thấy một tiếng “ầm”,
giống như va chạm với ngọn núi lớn, ngọn núi lớn tan vỡ.
Nhìn
thấy việc này, tất cả mọi người há hốc mồm, Kim Biến Chiến Thần bị đánh
bay ra ngoài ngay lập tức, chuyện này quá đáng sợ, cũng quá khó tin, bọn họ không cách nào hình dung cảnh tượng khủng bố như vậy.
Phải
biết, Kim Biến Chiến Thần chính là Chân Đế thập nhị cung, hắn là một
trong những Chân Đế mạnh nhất đương thời, hắn lại không thể cản nổi một
ngón tay của Lý Thất Dạ, nếu kể cho người khác nghe, người khác sẽ không tin tưởng, bởi vì mọi người sẽ cho rằng đây là lời nói khoác, là chuyện không thể nào.
Mọi người cho rằng đó là việc khó tin nhưng nó lại diễn ra trước mặt mọi người.
Nhìn thấy việc rung động như thế, trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu người há hốc mồm, không nói ra lời nào.
- Ta không nằm mơ chứ?
Có một vị trưởng lão cũng không dám tin vào mắt mình, hắn dụi dụi mắt một cái, nói:
- Ta, ta, ta có nhìn lầm hay không.
Mặc kệ hắn dụi mắt như thế nào, việc này chính là sự thật.
Lý Thất Dạ thật sự dùng một ngón tay đánh bay Kim Biến Chiến Thần.
Mọi người có cảm giác hít thở không thông, một Chân Đế thập nhị cung bị
ngón tay đánh bay, những người được bọn họ gọi là cường giả còn không có tư cách làm giun dế trong mắt Lý Thất Dạ.
- Có, có khoa trương như vậy không?
Không ít lão tổ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chuyện như vậy không khác gì ảo giác, Chân Đế thập nhị cung bị đánh lui như thế, trên thế gian
này còn có chuyện kỳ quái hơn không?
Cường giả như Tử Long Nữ Đế
cũng hít thở không thông, về phần Thần Thú Thiên Nhung quân, Thiên Long
tôn giả, bọn họ đổ mồ hôi ròng ròng, nếu vào một ngày trước, Tử Long Nữ
Đế không ngừng
nói với bọn họ, bọn họ sẽ bị Lý Thất Dạ nghiền chết dễ
dàng như đạp một con kiến, Lý Thất Dạ còn không đặt quân đoàn của bọn họ vào trong mắt.
- Không phải khoa trương, đây là cường đại, là vô địch.
Có một lão tổ Trường Tồn nhìn ra ảo diệu trong đó, nói:
- Không nên nhìn một ngón tay vừa rồi quá nhỏ yếu, trong đó ẩn chứa ảo
diệu không gian rất đáng sợ, trong ngón tay hắn ẩn chứa ba ngàn thế
giới, cho dù hắn chỉ búng một ngón tay nhưng lại ẩn chứa sức mạnh của
toàn bộ ba ngàn thế giới.
- Lực lượng một ngón tay còn khủng bố hơn các ngươi ra tay toàn lực cả ức vạn lần.
Lão tổ Trường Tồn vừa nói vừa hít thở dồn dập.
Rầm!
Lúc này, đá vụn bay tung tóe, Kim Biến Chiến Thần mặc Thủy tổ giáp phóng
lên trời, hắn đứng trên không trung lần nữa, cho dù Kim Biến Chiến Thần
không bị đánh chết nhưng dáng vẻ của hắn vô cùng chật vật.
Dù
sao, đối với Chân Đế thập nhị cung như hắn, bị người ta dùng một ngón
tay đánh bay, việc này không khác gì một sự thất bại to lớn.
Lúc
bay lên không trung lần nữa, sắc mặt Kim Biến Thần Đình vô cùng ngưng
trọng, hắn không dám tùy tiện xuất thủ, hắn vừa ra tay dò xét Lý Thất
Dạ, muốn biết Lý Thất Dạ mạnh thế nào, chỉ dò xét nho nhỏ nhưng hắn đã
thảm bại quay về.
- Sốt ruột làm gì, chỉ cần ta nghiêm túc một
chút, tùy thời có thể tiễn ngươi lên đường, không cần gấp gáp, trên
đường hoàng tuyền không tịch mịch.
Lý Thất Dạ cười nói hời hợt.
Lão tổ vừa rồi nói đúng, Lý Thất Dạ cong ngón tay búng một cái nhìn như hời hợt, ảo diệu của một búng tay vừa rồi lại xuất phát từ cửu đại Thiên
Thư.
Bị một ngón tay đánh bại, lần này Kim Biến Chiến Thần bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn vẫn bộc phát sát khí ngập trời.
- Cơ hội khó được, tử vong cũng là một chuyện trọng đại.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhân thời điểm chưa chết, nếu có di ngôn hay có chuyện gì chưa hoàn thành, ngươi cứ bàn giao đi.
Lúc này, Lý Thất Dạ rất tự tại, thậm chí mọi người có cảm giác hắn là thư
sinh nhỏ yếu, không ai dám tin Lý Thất Dạ nho nhã lại là người dùng ngón tay đánh Chân Đế thập nhị cung bay xa.
Loại ảo giác này vô cùng
quỷ dị, lại làm người ta không thích ứng, dường như khí chất như thế
xuất hiện không nên xuất hiện trên người Lý Thất Dạ.
Mọi người hít thở không thông, bọn họ có cảm giác nổi da gà.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn lên người Vân Phong ngũ hữu, hắn cười nói:
- Ta cho các ngươi thời gian nói di ngôn.
- Lấy thủ cấp của ngươi tế điện con ta, đây chính là di ngôn duy nhất của ta.
Quyển Vân Thần nói chuyện mạnh mẽ, sát tâm ngập trời.
- Nếu như ngươi không làm được thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ sợ nguyện vọng của ngươi không hoàn thành.
- Lão phu đã sống mấy chục vạn tuổi, cuộc đời này không sống uổng phí, chết thì thế nào!
Gương mặt Quyển Vân Thần vô cùng kiên định, lạnh lùng nói:
- Không báo thù cho con ta, ta chết cũng không nhắm mắt.
- Là phụ thân không tệ, đáng tiếc, ngươi quá ngu, không dạy con mình thật tốt.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu.
Thái độ của Quyển Vân Thần vô cùng kiên định, cũng làm mọi người im lặng.
Người trong thiên hạ đều biết, Quyển Vân Thần tuổi già mới có con, cho nên
hắn cực kỳ sủng ái, bởi vì con hắn khoe khoang bá đạo, cuối cùng cũng
hại hắn.
Nhưng Quyển Vân Thần quyết đoán như vậy cũng làm nhiều
người bội phục, biết rõ mình hôm nay phải chết nhưng hắn vẫn chấp nhất
báo thù cho con mình.
Có lẽ đúng như lời hắn nói, hắn đã sống mấy chục vạn năm, sống cả đời không uổng phí, tâm nguyện duy nhất của hắn
hiện tại là báo thù rửa hận cho con mình, cho nên, cho dù chết trận, hắn cũng không tiếc.
- Đáng thương cho người làm phụ thân, đáng tiếc, cuối cùng phải góp cả tính mạng mình vào.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, rất nhiều người đều hiểu, con của Quyển Vân Thần chết thảm, nguyên nhân lớn nhất là do Quyển Vân Thần quá sủng
ái hắn.